Gửi bài:

Về nhà thôi

Ngày gió về... mệt mỏi với những bon chen.

Ngày gió về... thấy đường tới ước mơ đầy chông gai trắc trở. Muốn buông tay, muốn tạm biệt ước mơ, muốn dừng tất cả những hoài bão còn thực hiện dang dở. Muốn về nhà.

Về với nơi sinh ra và lớn lên. Về với nơi có bố mẹ tôi ở đó, vẫn nghiêm khắc nhưng vị tha. Về với nơi mà ở đó, không mùi tranh đấu, không mùi công danh, không mùi của sự ganh đua mệt nhọc. Chỉ có mùi của tình thương, mùi quen thuộc của cha tôi, mẹ tôi, mùi bắp ngô nướng cháy đen vùi quên trong bếp...

***

ve-nha-thoi

Ngày đó tôi đã lựa chọn ra đi, bởi tôi ngửi thấy mùi của đam mê, của khao khát công danh, của tuổi trẻ và mùi khét của ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy. Nhưng rồi tất cả cũng không thể mang cho tôi một mùi vị bình yên. Ngày đó tôi đã không thấy hết những chông gai, ghềnh đá, những bất công, ngang trái của cuộc đời. Và ngày đó, tôi chọn ra đi bởi cảm thấy chán ghét cái khung cảnh mà 15 năm nay ngày nào tôi cũng thấy nó, nó tẻ nhạt một cách khủng khiếp. Tôi khó chịu với những lời nhắc nhở của mẹ, bực mình bởi bố lúc nào cũng hỏi han chuyện học hành, thấy ấm ức mỗi lần đòi đi chơi với bạn bè mà bố mẹ không cho. Tôi nghĩ ra khỏi nhà rồi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, ăn gì thì ăn, không phải hỏi ý ai, không phải xin phép ai, bởi tôi làm gì đâu có ai biết.

Nhưng tôi lầm rồi. Lầm to rồi. Đi xa tôi thèm được mỗi sáng thức dậy trong cái khung cảnh nhàm chán ấy, nó đã bao bọc tôi suốt những năm tháng qua, cho tôi chưa từng phải biết sợ cuộc đời khi về đó. Đi xa tôi nhớ bố tôi, nhớ mẹ tôi, nhiều khi chỉ ước giá mà có họ ở đây, có nhắc nhở hỏi han cả ngày cũng được.

Ngày gió về...lê bước chậm sau một ngày quá mệt mỏi...gió se lạnh mặt mũi tay chân...lạnh buốt cả tâm hồn. Gía mà có mẹ tôi ở đây nói vài lời, gì cũng được. Gía mà có bố tôi ở đây, mua cho tôi nắm xôi hay đưa tôi đi ăn một bát cháo, rồi hỏi chuyện học hành điểm chác gì cũng được. Nhớ nhà...

Học hành có lúc không như ý, cố gắng mệt nhoài vẫn có lúc sơ suất. Bạn bè thân nhau đến mấy cũng có lúc trở mặt từ bạn hóa thù. Bơ vơ quá, lạc lõng quá...

Nhấc máy lên gọi một cuộc điện cho cô giáo, nói bừa một lý do nhà có việc bận gì đó. Về phòng trọ lấy tạm ít tiền và bộ quần áo. Cặp sách còn chưa kịp bỏ sách ra. Không giày tất gì nữa, trở về là đứa học trò 9 năm vẫn đi dép lê đi học nhưng luôn mỉm cười ngày trước. Mua vội vài bắp ngô nướng đầu ngõ. Chà, cái này bố cũng thích lắm đây.

Nhảy lên chuyến xe bus cuối cùng.

Thành phố này ở lại, bao buồn phiền thất vọng ở lại, gửi cả ước mơ ở lại, mặc kệ những bon chen mệt nhọc đua ganh. Ở lại đây nhé cô nữ sinh tóc bod ngắn, giày búp bê đen, quần ống bó. Về lại là đứa bé vẫn áo đồng phục quanh năm, quần vải đen, dép lê và tóc buộc túm phía sau có hôm còn chả kịp trải đầu. Nhận ra bản thân con người mình chắc cũng chưa thay đổi kịp cho phù hợp với môi trường mới. Thì sao chứ? Xem nào, chắc 3h nữa là tới nơi nhỉ?

Ngày gió về...lạnh rồi...mệt rồi...bỏ mặc...về nhà thôi.

Ngày đăng: 09/11/2014
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Trên đời này
 

Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng ba năm hay năm năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ mấy đêm, gầy mất mấy cân, qua 8 đến 10 năm sau, lại có mối duyên mới, sinh con đẻ cái, ấm áp sum vầy rồi còn nhớ rõ ai là ai nữa.

Quả nhân có bệnh - Tuỳ Vũ Nhi An.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage