Gửi bài:

Nhớ mẹ

Con thấy mình bỗng bé nhỏ và cô đơn giữa vùng đất này, tất cả kỉ niệm tất cả hồi ức của con đều không ở đây, lúc này đây tâm hồn con đang ở nhà, đang ôm chầm lấy mẹ, con muốn ôm mẹ và khóc. Con chỉ muốn mãi bé nhỏ trong lòng mẹ, con không phải lớn không phải đi xa không phải sống một nơi mà tết không thể về nhà...

***

Sáng nay đi chợ con trông thấy một người nhìn khá giống mẹ, cũng cao gầy và đẹp dù đã gần 50 tuổi nhưng thời gian không lấy đi được những nét đẹp của tuổi thanh xuân đã qua.

nho-me

Con được biết ngày trẻ mẹ rất đẹp, thế mà hai chị em gái con lại không xinh được bằng một góc của mẹ. Con đã từng có một mong ước sẽ kiếm được nhiều tiền chỉ để mua quần áo đẹp cho mẹ, mua một ít đồ trang điểm cho mẹ vì mẹ đẹp mà những người phụ nữ đẹp thì đáng được trân trọng và quan trọng đó là mẹ của con, con muốn mẹ đẹp hơn. Con muốn mẹ không phải vất vả vì chúng con nữa, con muốn mẹ có thời gian tận hưởng cuộc sống, có thời gian chăm sóc bản thân, có thời gian dành cho cha nhiều hơn. Mẹ đã quá vất vả vì chúng con quá rồi, vậy mà con không thể làm được điều đó dù là một chút thôi cũng không thể. Con thật sự có lỗi với mẹ.

Con không thể thực hiện mong ước nhưng con hi vọng mẹ thấy được những cố gắng của con, thấy được lòng can đảm của con để con có đủ mạnh mẽ theo đuổi giấc mơ của mình. Không quan tâm ngày mai sẽ thế nào, không quan tâm mọi thứ sẽ trôi tới đâu. Chỉ cần có mẹ bên cạnh con đủ can đảm làm những điều mà trước đấy con chưa từng nghĩ tới. Con đã và đang đi trên con đường đầy khó khăn dù đó là con đường con đã chọn, con đường mà con nghĩ sẽ giúp con chạm tới ước mơ. Nhưng con thực sự đã không còn muốn có ước mơ đó nữa, rời xa nhà mình rời xa mẹ con thực sự không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Con vẫn luôn tự hào nói với mẹ rằng con gái của mẹ can đảm và mạnh mẽ, nhưng con đã sai rồi con chỉ can đảm khi ở bên cạnh mẹ thôi, con muốn mẹ tự hào về con.

Con đã có một công việc mà con mơ ước, đã kiếm những đồng tiền bằng chính công sức của con. Vậy mà con không thể tích góp gì cho mình, khoản tiền quá ít ỏi không đủ để con mua sắm một bộ quần áo đẹp hay hộp phấn trang điểm mà con thích. Càng không thể thực hiện những mong ước thầm kín của con dành cho mẹ, con thấy ghét bản thân mình quá, không làm được gì cho mẹ dù con đã trưởng thành, thật sự trưởng thành từ vòng tay ấm áp của mẹ.

Con đã thấy thời gian trôi đi qua mái tóc của mẹ, con thấy những vất vả trên khuôn mặt mẹ, con thấy nhiều thứ mà thực sự con mong đó là giấc mơ.

Trong giấc mơ con thấy mình thật sự bé bỏng trong vòng tay mẹ, tuổi thơ thật ngọt ngào và êm đềm.

Con đã trưởng thành rồi, con đã và đang đi trên con đường mà con đã lựa chọn. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn con, con biết con vẫn bé bỏng trong vòng tay của mẹ, mãi bé nhỏ trong lòng mẹ.

Tết này con lại không thể về nhà nữa rồi, thêm một tết con không được cùng nấu bánh và làm mâm cỗ cúng giao thừa với mẹ. Thêm một tết con không được chở mẹ đi chợ tết, không được chở mẹ đi thăm bà con nội ngoại. Con không được sà vào lòng mẹ giữa mùa đông để được cảm nhận hơi ấm của mẹ. Có biết bao nhiêu điều con không thể làm cùng mẹ vì năm nay con lại đón tết xa nhà. Con nhớ nhà mình, nhớ mẹ quá chừng. Sao càng lớn càng có nhiều thứ kéo con rời xa gia đình, rời xa mẹ. Con đang sống và làm việc ở một nơi cách nhà mình 1 ngày 1 đêm đi tàu hỏa, ở đây không có mùa đông như ở miền trung quê mình. Chỉ có nắng và nắng chói chang ngay giữa tháng 12. Nắng càng làm con nhớ nhà hơn bao giờ hết, con thèm một chút lạnh của mùa đông, được khoác lên mình đủ loại áo ấm sặc sỡ, được ủ ấm trong chăn bông dày mẹ mua cho con và vừa xuýt xoa kêu lạnh để được ôm mẹ thật chặt. Những điều đơn giản ấy giúp con nhận ra con yêu mẹ, yêu gia đình mình và yêu miền trung quê mình biết bao. Để khi đi xa con nhớ da diết những kỉ niệm êm đềm và ấm áp đó biết bao nhiêu.

Con thấy mình bỗng bé nhỏ và cô đơn giữa vùng đất này, tất cả kỉ niệm tất cả hồi ức của con đều không ở đây, lúc này đây tâm hồn con đang ở nhà, đang ôm chầm lấy mẹ, con muốn ôm mẹ và khóc. Con chỉ muốn mãi bé nhỏ trong lòng mẹ, con không phải lớn không phải đi xa không phải sống một nơi mà tết không thể về nhà.

Thêm một cái tết mẹ không được ở cạnh con, mẹ sẽ buồn phải không mẹ. Con luôn miệng nói với mẹ con đã lớn rồi, con rồi cũng sẽ phải đi xa mẹ đừng buồn đừng quá lo lắng cho con...

Nhưng con biết mẹ vẫn buồn, vẫn lo lắng cho con, mẹ vẫn muốn ngày ngày được trông thấy con lớn khôn, ngày ngày được gọi tên con...

Con thật sự có lỗi với mẹ, con không thể làm được gì cho mẹ ngoài tấm lòng của con, ngoài tình yêu của con. Con không thể làm được những điều con muốn làm cho mẹ nhưng con hứa con sẽ luôn luôn cố gắng, con phải sống thật tốt, làm việc thật chăm chỉ. Mẹ đã tin tưởng con như vậy, con không thể làm mẹ buồn được.

Một điều nữa con luôn luôn muốn nói với mẹ là con yêu mẹ, con tự hào về mẹ và con hãnh diện vì là con gái của mẹ. Cảm ơn mẹ.

 

Ngày đăng: 15/11/2014
Người đăng: Duyen Hai Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Smart
 

Người khôn nghĩ trước khi nói

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage