Gửi bài:

Mình rất nhớ

Cậu biết không, mình ghét cậu lắm!

Cậu đã đi ba năm rồi, đã ba năm rồi và không có lấy một chút liên lạc. Ngày nào mình cũng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, chỉ mong khi điện thoại reo, bắt máy lên sẽ nghe được giọng nói ấm áp của cậu, dù chỉ là một câu "Xin chào" ngắn ngủi. Có phải cậu đã quên mình rồi không?

***

minh-rat-nho

Mình nhớ lắm, nhớ những lúc cậu đèo mình về nhà trên chiếc xe đạp của cậu, chúng ta cùng trò chuyện với nhau. Cậu hay chọc mình sao mình nặng quá làm cậu đạp muốn hụt hơi. Khi đó mình đã đánh vào lưng cậu một cái thật đau. Cứ chở mình được một đoạn cậu lại hỏi mình ngồi yên sau có đau không, hay là cậu đạp nhanh như vậy mình có sợ không. Lúc đó mình đã ôm eo cậu giả bộ nói cậu đạp nhanh quá mình sợ chết đi được. Vậy là cậu đạp chậm thật chậm, nhờ vậy mình lại có thêm thời gian ở bên cạnh cậu. Có những ngày đi học sớm, mình dựa vào bờ vai vững chắc của cậu mà ngủ, cậu đã cố gắng đạp xe thật nhẹ nhàng và không để lưng cử động mạnh vì cậu sợ làm mình tỉnh giấc. Cậu à, mình lại khóc rồi đây này...

Mình biết "cô ấy" thích cậu, cậu cũng biết điều đó mà phải không? "Cô ấy" đã nói cho mình biết điều đó, còn ghi vào quyển lưu bút của mình nữa. Mình rất sợ làm "cô ấy" buồn, và mình đã giấu kín tình cảm của mình lại, mình chỉ dám thổ lộ một chút khi chúng ta cùng về nhà trên chiếc xe của cậu. Và có nhiều lúc mình tự hỏi có phải cậu cũng thích "cô ấy" không, mình có vị trí gì trong trái tim cậu. Mình ngốc thật đúng không?

Và rồi mình đã chắc chắn được vị trí của mình trong trái tim cậu sau cái ngày đó. Ngày hôm đó sau khi cậu chở mình về nhà thì cơn mưa thật lớn kéo đến. Buổi tối hôm đó cậu đã gọi cho mình, cậu đang đứng trước cửa nhà mình. Mình chạy thật nhanh xuống, cậu... đang đứng dưới mưa. Cậu có biết lúc đó mình lo đến mức nào không? Tim mình như muốn thắt lại. Cậu đã ôm lấy mình, cậu nói cậu thích mình, chúng ta quen nhau đi, đừng quan tâm đến bất cứ gì, "cô ấy" thích cậu cũng chả sao cả, cậu không thể chịu nổi nữa rồi. Giây phút đó mình đã khóc, mình ôm chặt cậu. Sau hôm đó, chúng ta chính thức trở thành một đôi, "cô ấy" không nói chuyện với mình nữa, cả cậu cũng vậy.

Cậu đã nói thật với cô ấy, mình không biết cậu đã nói gì, nhưng vì lời nói đó mà bây giờ chúng ta trở nên thế này. Mình... ghét "cô ấy", mình hận "cô ấy". Ngày cuối năm, cậu đã lên máy bay đến Úc mà mình chẳng biết gì, cậu chỉ gửi cho mình một bức thư đến nhà. Cậu xin lỗi mình, cậu nói cậu yêu mình rất nhiều. Cậu à, mình không cần điều đó, mình chỉ cần cậu thôi. Lúc đó, cả thế giới như sụp đổ. Cậu đã gửi địa chỉ liên lạc cho "cô ấy", nhờ cô ấy gửi cho mình, cậu muốn mình hoà với "cô ấy". "Cô ấy" đã xé nó đi, "cô ấy" thật độc ác. Cuối thư cậu nói nhất định cậu sẽ trở về, mình sẽ đợi cậu chứ? Câu trả lời của mình: Mình nhất định sẽ đợi, dù bao lâu cũng sẽ đợi. Có lần cậu đã hỏi mình, nhớ không? Nếu cậu đi xa, mình có chấp nhận đợi cậu không, cho dù có bao lâu? Mình đã hứa với cậu, mình sẽ đợi cậu. Nhưng mình không ngờ cậu lại rời bỏ mình thật, vậy thì mình sẽ giữ đúng lời hứa của mình.

Nhưng... bây giờ mình mệt mỏi rồi. Mệt mỏi vì phải chờ đợi, mệt mỏi vì thương nhớ. Cậu ở nơi đó có nhớ mình như mình nhơ cậu không? Hay trong lòng cậu đã có người khác và quên mất tớ rồi không? Này, cậu không được như vậy đâu đấy!

Tất cả vẫn còn nguyên vẹn, như mói hôm qua cậu à. Con đường chúng ta đi vẫn còn đó, hàng cây, kỉ niệm và bức thư của cậu vẫn còn nguyên vẹn. Cảnh vật còn đó mà cậu đi mất rồi, chỉ còn lại mình mà thôi.

Mình nhớ cậu. Rất nhiều! Từng phút từng giây trong cuộc sống đều nhớ đến cậu. Cậu mau trở về nhé! Mình sắp hết kiên nhẫn rồi đấy...

TPHCM, ngày 22/11/2014

 

Ngày đăng: 23/11/2014
Người đăng: Vương Mỹ Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Henry Ward Beecher - happiness
 

Hạnh phúc ở ngay trong những điều giản đơn và quen thuộc của cuộc sống

By Henry Ward Beecher

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage