Gửi bài:

Tình nhạt

Tôi yêu anh nhạt, mà chia tay cũng nhạt, nhưng nỗi đau còn lại thì không.

***

Tôi gặp anh, hai ngày sau đó là Noel. Tối Noel, tôi hỏi anh:

-Ê này, tớ muốn thử, cậu dám không?

Và anh gật đầu. Tôi hơi bất ngờ. Nhưng rồi chúng tôi vẫn hôn nhau. Là một nụ hôn có lưỡi, cũng là nụ hôn đầu của tôi.

tinh-nhat

Và rồi chiều hôm sau, chúng tôi thành người yêu, người yêu trên danh nghĩa, nhưng là friends with benefits thì đúng hơn. Tôi thích việc hôn hít, anh cần có người để lấp đi khoảng trống mà tình đầu để lại. Mùa đông lạnh, và chúng tôi cùng cần có người để ôm. Nên là yêu nhau. Nơi hẹn hò quen thuộc chỉ có hai: Một là nơi vắng vẻ để hôn hít, hai là quán net quen thuộc của tôi. Anh, hoặc là chiều tôi, hoặc là không quan tâm đến tôi, nên chưa bao giờ phàn nàn chuyện này cả. Nhưng tôi yêu anh, phần lớn là vì anh hôn giỏi. Tôi nghiện hôn, nên tôi nghiện anh. Còn tôi thì chẳng có gì cho anh cả, khoảng trống trong anh chưa bao giờ mất đi, chuyện xảy ra với tôi có lẽ đã làm nó càng rộng hoác ra, dù cho tôi đã ra sức lấp. Để rồi bây giờ, tôi phải đối mặt với khoảng trống của chính mình. Nó tồn tại từ trước cả khi anh đến, nhưng đến tận khi anh đi tôi mới nhận ra, dù cho nó vẫn trơ ra to đùng trong tim tôi.

Cho đến giờ, khoảng thời gian sau chia tay đã dài gấp đôi quãng thời gian chúng tôi yêu nhau. Xem chừng tôi vẫn nhớ anh, Và vào một vài khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra tôi yêu anh, đương nhiên là yêu cả những nụ hôn của anh, nhưng đấy không phải là lí đo duy nhất. Tôi cũng đã hôn thêm vài ba người, nhưng rồi chẳng ai đem lại cảm giác như anh, nên tôi biết mình yêu anh.

Phần nào đấy trong tôi biết rằng mối quan hệ ấy tuy không phải là yêu, nhưng đã có thể trở thành yêu. Phải, tiếc, thật sự rất tiếc. Tôi chưa bao giờ nói yêu anh cả, chưa bao giờ hỏi anh có thể yêu tôi không, cứ thế mà nói lời chia tay, vì trong suy nghĩ của tôi anh chưa bao giờ yêu tôi, hoặc thậm chí là thích cũng không. Có lẽ tôi đúng, nhưng tôi đã không hỏi, nên chẳng bao giờ còn được biết chuyện sẽ đi về đâu nếu tôi không buông tay sớm như thế. Có lẽ đó là vì lòng tự tôn của tôi quá cao, nên tôi chưa bao giờ để anh biết rằng tôi điên cuồng vì anh, cũng chưa bao giờ để anh chở che chăm sóc, thậm chí còn chẳng bao giờ tôi để cho anh yêu mình. Và vì lòng kiêu hãnh ấy, nên chỉ cần một ý nghĩ nhỏ rằng tôi là người thay thế, rằng tôi là thứ anh dùng để lấp chỗ trống, cũng đã đủ để tôi nói lời chia tay. Hoặc có lẽ đó là vì tôi đã yêu anh quá nhiều, nên buông tay anh, coi như là giải thoát anh, cho anh cơ hội để nắm lấy bàn tay ai đó tốt hơn tôi, và yêu thương anh đỡ vụng về hơn tôi, vậy thôi.

Tôi chia tay anh qua facebook. tất cả những gì anh nói là anh muốn biết lí do, và rồi anh im lặng, bỏ mặc tôi trước màn hình máy tính với sự hụt hẫng. Tôi phải chấp nhận rằng anh đã thở phào khi nghe tôi nói muốn chia tay, và rằng anh, dù chỉ thích tôi một chút thôi, đủ để níu kéo thôi, cũng không có. Nhiều tháng đã trôi qua, và tôi vẫn giữ thói quen nhẩm đếm từng ngày từ khi tôi hứa với bản thân rằng tôi sẽ yêu anh hết ngày hôm nay thôi, và rồi lại tự chửi vào sự ngu ngốc của bản thân khi tôi nhận ra rằng đã có quá nhiều "ngày hôm nay".

Chỉ là những khi chòng chành ở lưng chừng kỉ niệm, nghiêng ngả ở lưng chừng yêu thương, cứ tự hỏi bản thân xem thứ cảm xúc dành cho anh bây giờ là gì? Cố bấu víu vào những gì còn sót, tưởng chửng sẽ tìm lại được chút nồng nàn yêu thương nhưng rồi bàn tay lại rỉ máu xót xa vì những mảnh đau đáu sắc nhọn. Ừ phải, đó là khi con người ta thèm đến da diết cái cảm giác được ngậm chặt bờ môi và hít hà mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Là khi con người ta thèm đến bật khóc một yêu thương mong manh để mà nâng niu, cũng là cảm giác thèm đến nghẹn ngào giây phút được nhìn sâu vào đáy mắt lấp lánh những yêu thương nơi người mình yêu.

Và, là khi tôi thèm anh, thèm như con nghiện lúc muốn hít hà cái thứ bột trắng mê hoặc ấy. Phải rồi, anh như thứ bột trắng ấy, chẳng ai yêu nó cả, nhưng đã động vào rồi, là sẽ không dứt được ra...

 
Ngày đăng: 16/12/2014
Người đăng: Ẩn Danh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Napoleon Hill - successful quote
 

Thành công đến với những người có ý thức về thành công. Thất bại đến với những người thờ ơ để mặc mình với ý thức về thất bại

by Napoleon Hill

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage