Em vẫn nhớ ngày ấy...
Em vẫn nhớ ngày ấy, cái ngày anh cưới một cô gái khác...
***
Em vẫn nhớ ngày ấy, cái ngày định mệnh em gặp anh. Khi đó em mới là cô bé 14 tuổi còn anh là một chàng trai 17. Anh bước đến gần em như một thiên thần trong ánh hoàng hôn, ngay giây phút anh đến em biết anh chính là người em cần tìm, vị cứu tinh của đời em. Anh bế em lên và nhẹ giọng nói :" Chân em bị thương rồi, anh đưa em về nhà nhé". Giọng của anh thật ấm áp, thật dịu dàng, áp mình vào lồng ngực anh em cảm nhận được sự an toàn và bình yên. Em ước thời gian ngừng trôi để giữ mãi khoảnh khắc ngọt ngào này.
Em vẫn nhớ ngày ấy, trong thư viện nhỏ bé, lần thứ 2 em gặp anh nhưng đó là 1 năm sau cái ngày định mệnh. Em cứ nghĩ anh sẽ không nhận ra em và chỉ có em thầm nghĩ tới anh trong suốt 1 năm qua, nhưng ông trời lại để cho anh nhận ra em, anh có biết em vui thế nào không. Vậy là thư viện nhỏ bé đã trở thành nơi riêng tư của anh và em. Mỗi khi đi học về lần nào em cũng ra thư viện để gặp anh, em muốn thật nhanh nhìn thấy anh, nhìn thấy thiên sứ của lòng em. Em muốn nói chuyện với anh, muốn nghe giọng nói dịu dàng của anh và muốn được ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Em vẫn nhớ ngày ấy, cái ngày vui nhất kể từ khi em gặp anh. Hôm ấy anh dắt em đi trong khu rừng ngập tràn lá vàng rơi, một khung cảnh lãng mạn phải không anh ? Lúc ấy em thật sự rất tò mò không biết anh muốn nói gì với em mà lại đưa em tới nơi đó. Bàn tay ấm áp của anh nắm chặt lấy bàn nay nhỏ bé của em, anh đã dẫn em đi rất lâu mà không nói một lời nào. Em cảm nhận được anh đang rất căng thẳng qua bàn tay ấy, em không biết tại sao nhưng em sẽ không hỏi anh. Rồi anh cũng dừng lại và đột nhiên ôm lấy em, cái ôm này mang ý nghĩa gì ? Em thực sự không nghĩ ra . Thời gian cứ tích tắc trôi đi và anh đã mở lời, anh nói những lời mà em chưa bao giờ, thực sự em chưa bao giờ nghĩ đến :" Làm bạn gái của anh nha, anh ... yêu ... em ". Ngay trong giây phút cuối cùng của lời nói, em đã khóc, những giọt nước mắt của em thấm vào vai áo anh, ướt đẫm. Anh không nói, không nói một lời nào,em biết anh đang kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi câu chả lời của em : " Em ... em đồng ý...em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm". Sau ngày hôm đó, thời gian chúng ta gặp nhau dài hơn, tình yêu em dành cho anh cũng sâu đậm hơn, khi không được nhìn thấy anh em cảm thấy buồn phiền,cảm thấy nhớ nhung hơn gấp trăm, gấp ngàn lần . Anh hay dẫn em đi ăn kem, hay dẫn em đi dạo quanh công viên, hay kể truyện về anh cho em nghe. Những ngày ấy em thật hạnh phúc, được sống trong sự yêu thương, che trở của anh, được anh bảo vệ, được anh chăm sóc. Nhưng như vậy lại càng làm em thấy bất an hơn, em sợ sẽ không được anh bảo vệ, sợ sẽ không được anh yêu thương, sợ sẽ mất anh. Em không biết niềm vui có anh sẽ được bao lâu. Nó có vĩnh viễn không anh ?
Em vẫn nhớ ngày ấy, hôm đó là ngày anh đỗ trường đại học. Em đứng nhìn nụ cười sáng ngời của anh, em biết anh đang rất vui, nhưng tại sao ? tại sao em lại buồn thế này? Có lẽ do em biết, em biết rằng sau này sẽ không được gặp anh thường xuyên, biết sau này sẽ không được nghe giọng nói của anh hàng ngày, biết sẽ không được lao vào vòng tay ấm áp của anh mỗi khi em buồn. Anh đến bên em, trên mặt anh không có nụ cười ban nãy nữa, có lẽ anh đã biết trong lòng em nghĩ gì, anh ôm em và nói: " Anh biêt sau này chúng ta sẽ không được gặp nhau thường xuyên nhưng chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc nghe em... Anh sẽ chờ... sẽ chờ em vào đại học ...cùng anh ." Anh nói anh sẽ chờ em ở trường đại học, đúng rồi em cũng sẽ vào trường đại và khi đó em lại được ở bên anh. Tại sao em không nghĩ ra nhỉ, em thật ngốc phải không anh? Chính câu nói của anh đã tiếp thêm nỗ lực cho em. Em sẽ học, cố gắng học để được vào trường đại học cùng anh. Ngày nào em cũng ra thư viện, nơi từng là chỗ riêng tư của anh và em, nhưng giờ trông nó thật cô độc, thật buồn tẻ khi không có anh.
Em vẫn nhớ ngày ấy, cái ngày em gặp lại anh trong trường đại học của anh và em. Thời gian trôi qua thật nhanh phải không anh? Đã 3 năm, em đã nỗ lực 3 năm để được gặp anh. Vậy là sau 3 năm xa cách em lại có anh bên cạnh che trở cho em nhưng tại sao ông trời lại bắt em xa anh lần nữa? Em chỉ vừa mới gặp được anh thôi, chỉ vừa mới cảm nhận được niềm vui thôi. Anh nhân được học bổng du học tại Anh, đó là niềm vui anh nhỉ nhưng đối với em nó là nỗi buồn. Em thật ích kỉ phải không anh? Nhưng em đã nhận ra rằng chàng trai mà em yêu là một chàng trai rất giỏi và em phải để anh theo đuổi sự nghiệp của mình. Em đã để anh đi, đã để anh rời khỏi em lần nữa nhưng lần này em có một cảm giác, một cảm giác rất lạ, cảm giác mất anh.
Em vẫn nhớ ngày ấy, ngày anh vinh danh trở về, giờ anh đã là thạc sĩ y học còn em chỉ là một cô y tá bình thường. Em ra sân bay đón anh, nhìn thấy anh bước ra lòng em ngập tràn niềm vui, nhưng niềm vui đó liền vụt tắt khi em thấy anh năm tay một cô gái. Em thấy anh cười, nụ cười tươi vui nhất, nụ cười mà em chưa từng thấy, em mong đợi anh sẽ nhìn về phía em và trao cho em nụ cười như vậy. Nhưng không, anh bước qua em như một người xa lạ, như thể em chưa từng tồn tại trên cái thế giới này. Tim em như vỡ nát ngay cái giây phút anh lướt qua,bỏ mặc em đứng đó, một mình, cô độc.Anh nhắn tin nói với em rằng: " Mình chia tay đi em ... anh không còn yêu em nữa...anh sắp kết hôn". Em nhìn màn hình tin nhắn, nhìn từng chữ anh viết cho em .Trong 5 năm anh đi du học, không một tin nhắn,không một cú điện thoại, em đã ước anh sẽ nhắn tin cho em, ước anh gọi điện cho em nhưng em không muốn anh nói như vậy với em. Em đã khóc, khóc rất nhiều, khóc mà không có anh an ủi, khóc mà không có bờ vai anh. Em bước đi như người không hồn, em đi đến nơi riêng tư của hai chúng ta. Em ngồi đó thật lâu, ngồi đó hồi tưởng lại những kí ức tươi đẹp của anh và em. Em chi muốn có anh bên cạnh, em chỉ muốn anh chở về với em, em chỉ muốn thời gian quay lại, quay lại 8 năm về trước. Em cầm điện thoại lên và nhắn với anh : " Em chấp nhận, anh phải hạnh phúc đó nha, em mãi yêu anh, yêu mãi mãi, vĩnh viễn không thay đổi".
Em vẫn nhớ ngày ấy, cái ngày anh cưới một cô gái khác. Em đứng trước cổng nhà thờ, lí trí mách bảo em rằng em nên ra đi, nên rời khỏi anh, nên quên đi anh nhưng trái tim lại dằn vặt em, muốn em đến gặp anh, muốn em dành lại anh. Trái tim em đã chiến thắng lí trí, em sẽ đến gặp anh nhưng không phải dành lại anh mà chỉ muốn gặp lần cuối. Em mở cánh cửa nhà thờ. Ngay khí đó em nghe thấy tiếng cha sứ nói : "Tuấn Phong, con có nhận người phụ nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ nàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để chung thủy với nàng khi hai người còn sống chăng?". Em đã chờ đợi để nghe lời nói của anh nhưng em không thể kiên nhẫn...
Tình yêu của em, anh có nhớ ngày ấy không?
Lilinguyen