Anh còn nhớ?
Trái tim em dường như nó luôn có một sự chuẩn bị, chuẩn bị cho 1 ngày nào đó anh sẽ rời xa, nó biết rằng với tính cách của anh thì điều đó nhất định sẽ xảy ra. Anh đã không cho nó thời gian để nó chứng minh cho anh thấy rằng, em là người yêu anh nhất.
***
Em vẫn còn nhớ anh đã dặn dù có chuyện gì thì cũng đừng bao giờ buông tay anh ra đúng ko? Bởi vì em biết rõ tính cách của anh,thích những điều mới lạ và luôn thay đổi mà em chẳng biết trước được. Em đã làm theo lời dặn dò đó của anh, em không bao giờ chùn bước, dù chỉ chỉ là một tí. Dù anh có như thế nào, dù anh có đối xử với anh ra sao thì anh vẫn yêu anh, yêu tha thiết. Em biết, em hiểu con người của anh mà, không ai hiểu rõ anh bằng anh đâu. Em hiểu những suy nghĩ của anh nhưng em vẫn cố gắng thực hiện lời dặn của anh, e cố gắng níu kéo, hết lần này tới lần khác. Mỗi lần như vậy, anh có biết trái tim em lại thêm một vết đau không?
Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Những lần nhỏ nhỏ, rồi những lần lớn lớn, em không muốn đếm anh à. Em yêu anh, trân trọng và nâng niu tình yêu này bao nhiêu thì anh lại ngược lại. Em muốn rời xa anh để anh được tự do, thoải mái. Em thật buồn vì điều này, những gì em dành cho anhlà chưa đủ sao? Chưa bao giờ anh cảm thấy đủ cả phải không.
Lần này, có lẽ là lần cuối, và em cũng không thể thực hiện lời dặn của anh được nữa, em xin lỗi, có lẽ thật sự anh không cần em thực hiện lời dặn đó nữa rồi. Em đã tìm đủ mọi cách, làm đủ mọi thứ, nhưng vẫn không thể giữ anh lại. Người khác khuyên em nên buông tay anh từ lâu rồi, nhưng em vẫn quyết không buông tay. Em muốn cố gắng, cố gắng cho tới ngày anh nhận ra là mình đã sai,và quay trở về với em như ngày xưa.
Em đã tự hứa với bản thân khi em nhận lời yêu anh, rằng suốt cuộc đời này, anh em sẽ chỉ yêu một người mà thôi, không bao giờ em làm gì phản bội lại tình yêu này cả. Và mong muốn duy nhất của em là sẽ được chăm sóc cho anh thật tốt, để anh luôn được vui vẻ và hạnh phúc.
Những lúc mình ở bên nhau, đã bao giờ em làm điều gì khiến anh buồn chưa? Chưa bao giờ phải không anh. Những lúc ở bên nhau, là những lúc hai đứa hạnh phúc nhất. Khoảng thời gian đó thật ngắn ngủi, nó ngắn ngủi bao nhiêu thì lại càng đáng trân trọng bấy nhiêu.
Trái tim em dường như nó luôn có một sự chuẩn bị, chuẩn bị cho 1 ngày nào đó anh sẽ rời xa, nó biết rằng với tính cách của anh thì điều đó nhất định sẽ xảy ra. Anh đã không cho nó thời gian để nó chứng minh cho anh thấy rằng, em là người yêu anh nhất.
Chấm dứt thật rồi sao? Dù anh có nói gì, có làm gì, có đối xử với em thế nào, để em quên anh, thì em vẫn không thể . Nhìn cái điện thoại, muốn cầm lên nhắn tin cho anh, muốn gọi cho anh để nghe cái giọng nói quen thuộc đó. Bình thường, ngày nào cũng nhắn tin với nhau,đó như một thói quen, nhưng giờ thì ko được nữa rồi. Em nhắn tin cho em thì anh bảo đừng làm vậy nữa, em buồn lắm. Em chỉ muốn hỏi thăm, chỉ muốn quan tâm, chỉ muốn biết rằng người mình yêu đang như thế nào thôi.
Em sẽ cố gắng, cố gắng để không nhớ anh nhiều nữa, cố gắng kìm nén nó. Em sẽ để nó chôn chặt trong tim, em sẽ chờ anh, chờ anh bay cao, bay xa, bay tới những nơi anh thích, sau đó rồi anh sẽ quay về với em, em sẽ chờ ngày đó, và từ giờ, em sẽ cố gắng, chuẩn bị mọi thứ để chờ đón ngày anh quay về.
Người con trai như anh mà tại sao anh vẫn si tình, vẫn lụy tình vậy nhỉ? Em không biết nữa, em thật ngốc? Yêu anh, em chẳng giữ lại cho mình cái gì hết. Người ta bảo khi yêu ai thì đừng yêu bằng tất cả tấm lòng, mà hãy giữ lại một ít cho mình, nhưng em không làm được. Vì trái tim em đã dành cho anh hết rồi.
Cỏ Mây