Gửi bài:

Thư cuối cho anh

Kết hôn là điều tuyệt vời nhất đối với những đôi yêu nhau - em đã từng nghĩ vậy. Nhưng có lẽ nó không xảy ra với em và với bây giờ.

****

Mình yêu nhau ba năm rồi anh nhỉ. Có lâu lắm không anh? Em nghĩ với những người đang yêu nhau - và với em của ba năm trước ngày siết lấy tay anh - sẽ bảo rằng ba năm quá ngắn ngủi so với một đời người. Mình đã yêu nhau thì phải đi đến hết cuộc đời. Và hiện tại chúng ta sắp sửa tiến hành một nghi thức để có thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời - điều tuyệt vời mà em đã hằng mong ước. Ngày đầu yêu nhau em đã nghĩ đến chuyện sẽ bên anh trọn đời và điều hạnh phúc đó đang sắp trở thành sự thật.

thu-cuoi-cho-anh

Anh đã vất vả lo tất cả cho đám cưới của chúng ta, các bạn của em ghen tỵ với em lắm. Họ cũng muốn có được một người bạn trai - một người chồng lo lắng tất cả cho mình. Em biết anh thuộc týp người hoàn hảo, mọi thứ đều phải hoàn hảo. Anh sẽ không an tâm nếu giao việc của mình cho người khác - kể cả em. Nhìn thấy anh lịch sự và nghiêm túc đến hoàn hảo em gần như đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên.

Khi chúng ta yêu nhau, anh vẫn như vậy vẫn là một người hoàn hảo. Anh đối tốt với em, anh lo lắng cho em mọi thứ, anh cho em tất cả những gì anh có. Chỉ có điều anh là con người của công việc, có một chút gia trưởng, thích làm chủ mọi việc. Nhưng như vậy cũng tốt, có rất nhiều việc không cần em phải bận tâm. Chỉ là... những lúc bên cạnh anh em hình như không phải là mình, em từng nghĩ đó có lẽ là vì em thật lòng yêu anh hay là vì ... anh quá tốt.

Anh lo em cực nhọc với nghề giáo nên đã đưa em vào công ty của anh, lo cho em học thêm các khóa về kinh doanh hỗ trợ công việc cho anh. Em biết anh chính là muốn cả hai có nhiều thời gian bên nhau. Anh sắp xếp cho em một chỗ ở gần với công ty, vì chỗ cũ cách công ty anh khá xa hơn nữa nơi đây điều kiện lại tốt hơn chỗ cũ rất nhiều. Vì anh sợ em mỗi sáng phải thức sớm đi xa, sợ em cực nhọc thiếu thốn. Anh chăm chút cả đến cách ăn mặt của em, anh lo tất cả cuộc sống của em, mọi thứ của chúng ta anh đều quyết định.

Em đã rất cảm động về điều đó vì cho rằng anh quá quan tâm đến em nhưng em cũng cảm thấy những việc anh làm là quan tâm đến hình ảnh của mình. Thật xin lỗi anh! Em đã không muốn nghĩ vậy, nó chỉ chợt thoáng qua trong suy nghĩ của em ngày hôm nay. Có đôi lúc em nghĩ mình như một bà hoàng, chỉ cần ngồi đó và anh làm tất cả. Nhưng cũng không ít lần em nghĩ mình thật vô dụng không giúp được gì cho anh. Bởi vì đều anh muốn chỉ là em ngoan ngoãn làm theo, anh không cần em phải quan tâm quá nhiều. Em biết là anh yêu em nên đối tốt với em như thế. Em đã cố thay đổi vì anh, tập sống theo thói quen của anh, thích theo sở thích của anh, luôn làm theo điều anh muốn, luôn ngoan ngoãn nghe lời anh.

Em là một cô gái có chút đơn thuần, cũng có chút mơ mộng anh ạ. Anh với em là người quá hoàn hảo, không tì vết. Em thậm chí còn không tìm ra điểm xấu nào của anh, hoặc đó có lẽ là vì em quá yêu anh. Em đã nghĩ anh là điều hạnh phúc nhất mà thế giới này mang đến cho em. Em vẫn luôn cho rằng chúng ta kết hôn sẽ là một việc khiến tất cả mọi người đều vui. Nên em đã không màn đến những sở thích tầm thường của mình, em luôn nghe theo mọi quyết định của anh, nhường anh tất cả chỉ để làm cho anh vui. Vì thế em tự nói với mình đừng quá để ý đến bản thân.

Chiếc áo cưới mà em đã nghĩ đến hàng tháng liền ấy, chỉ một câu nói không thích của anh, em liền cởi nó ra. Em yêu thích trẻ con nên em chọn nghề giáo, em từng nghĩ ngôi nhà chung của chúng mình sẽ có vườn hoa và sân rộng, nơi mà con chúng ta sẽ vui đùa và tung tăng chạy nhảy. Nếu có thể hãy đi xa trung tâm thành phố một chút nơi có không gian trong lành, nơi có nhiều thật nhiều cây.

Anh còn nhớ không tuần trước, khi anh thông báo tháng sau chúng ta kết hôn, anh nói đã mua một căn trong chung cư cao cấp của khu đô thị mới, nơi đó được cách âm rất tốt, rất yên tĩnh. Dù bên dưới có hồ bơi và khu sinh hoạt trẻ em cũng không gây ồn ào. Hơn nữa lại gần trung tâm thương mại và công ty rất thuận tiện cho việc đi lại hơn nữa an ninh ở đây rất tốt. Anh còn vui vẻ nói dù sao chúng ta cũng không cần có con sớm nên anh chọn mua một căn ở tầng 27, vì anh muốn từ trên cao nhìn xuống đường phố về đêm. Em không muốn phá vỡ không khí hiện tại nên chỉ mỉm cười. Anh còn bảo đám cưới của chúng ta diễn ra ở khách sạn thôi không cần đến nhà thờ.

Ngày hôm qua, một ngày thật dài với em. Chuyến công tác ở Đà Lạt lần này làm nhiều thứ đang dần đổi thay trong em. Công việc của công ty rất thuận lợi, em không mất nhiều thời gian để giải quyết. Nhưng khi xong công việc em không muốn quay về ngay, em đã quyết định ở lại một ngày. Là vì trên đường công tác, xe đi ngang qua một xóm nhỏ nơi những đứa bé có đôi má ửng hồng lên vì lạnh chạy quanh sân rược đuổi nhau, nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt các cháu thật thanh bình, em bỗng nghe trong thâm tâm vang lên tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.

Ngẩn ngơ đưa tầm nhìn ra xa nơi chân trời xanh thẫm, nơi đó cũng có một màu xanh lá cây, là hình ảnh ngọn cây cao chót vót khẽ nhẹ đung đưa. Em chợt xoay đầu nhìn phía sau khi nhận ra mình vừa bỏ lỡ một hình ảnh rất đỗi quen thuộc. Hai đứa trẻ đang cắp sách đến trường, đôi chân nhỏ bé thoăng thoát của cậu em trai nhanh nhảo chạy lên phía trước, được vài bước lại ngoáy nhìn chị đi ở phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Cô bé có vẻ không hài lòng, gương mặt có chút cau có, quát mắng vài tiếng trong khi cậu trai vẫn vui cười nhảy nhót trên con đường. Một thứ tình cảm được giấu kín bỗng trỗi dậy, nó làm tim em nhói đau. Em biết mình đang nhớ về điều gì, nỗi nhớ da diết lại dày vò em từng giây phút.

Ngày hôm sau em đi trên con đường ấy, không khí ở Đà Lạt lạnh hơn Sài Gòn rất nhiều. Bỏ hai tay vào túi áo khoát, bước đi trên con đường lạ nhưng em cảm nhận sự quen thuộc. Trong lòng vui đến không tả được. Nhìn những hàng cây xanh xanh van tiếng lá xào xạc, tiếng bước chân trên thảm lá nghe sao thật êm tai. Một ngôi trường tiểu học phía trước đang giờ ra chơi, phía sân trường vang vọng tiếng nói cười của trẻ nhỏ.

Cảnh tượng quen thuộc này yêu làm sao. Ngôi trường này rất nhỏ, chỉ vài phòng học tuy nhiên khuôn viên trường lại rất lớn. Anh biết không vì ở đây không có nhiều người ở nên trẻ con đi học cũng rất ít. Em được phép đi vào trường tham quan. Em ngồi trên băng ghế sờn cũ phía trước một lớp học, bên cạnh một cô bé cột hai chùm tóc cao nhìn rất buồn cười. Cô bé rất xinh, mặt tròn mũm mỉm nước da lại rất trắng. Trông có vẻ nhút nhát, chỉ bẻn lẻn liếc nhìn các bạn vui đùa, đôi mắt to xinh xắn nhìn quanh chợt giậc mình khi nhận ra em đang nhìn cô bé. Bé dễ thương lắm anh à, chúng em đã trò chuyện rất lâu. Lúc đầu chỉ là em nói, em hỏi gì cô bé chỉ mỉm cười rồi vâng dạ, nhìn mà yêu làm sao. Rồi cô bé nhỏ cũng líu lo bao nhiêu chuyện về trường học về bài vở cùng các con chữ rồi chuyện buồn vui cùng bạn bè cả người mẹ ránh hàng rong của em ấy.

Khi ấy em thấy mình như vô ưu vô lo, bỗng nhận ra mình không cần phải suy nghĩ hay lo lắng mà chỉ là thoải mái nói chuyện, em nhận ra chính mình. Nó làm em nhớ lại một lời thoại trong một bộ phim:

"Trước đây tôi cho rằng chính những chuyến đi sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn thế giới. Bây giờ tôi mới phát hiện, những con người nhỏ bé ngược lại đã thông qua thế giới này, thông qua những chuyến đi để hiểu rõ bản thân mình."

Giống như câu nói ấy, thông qua thế giới này, thông qua những chuyến đi để hiểu rõ bản thân mình. Anh à, trong tình cảm của chúng ta, những thứ mà anh cho em đều là những thứ anh muốn cho. Anh chưa hề để tâm rằng đó liệu có phải là thứ em muốn có hay không. Xin lỗi ...

Em không thể tiếp tục cùng anh đi trên con đường anh chọn được nữa. Xin lỗi, em không thể kết hôn với anh. Em đã quyết định về dạy ở một trường tiểu học vùng cao, là em tự nguyện đến đó. Thủ tục cũng sắp xong rồi. Mong anh lần này tôn trọng quyết định của em, lần này đứng về phía em và nghĩ cho em. Em ra đi là để bi kịch phía trước không xảy ra. Đến giờ phút này đây em vẫn không trách anh. Yêu anh là điều em lựa chọn, chỉ là giờ đây chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Em biết mình ích kỷ nhưng anh à, em cần như thế. Xin lỗi anh. . .

Nếu có thể hãy quên em đi, hoặc là hãy xem đó là kỉ niệm đẹp trong một đoạn ngắn cuộc đời của anh. Hy vọng rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh!

Tạm biệt anh...

LT

 

Ngày đăng: 06/02/2015
Người đăng: Xuyến Trương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
 Albert Einstein - passion to explore quote
 

Tôi không phải là một nhân tài xuất chúng, tôi chỉ là một người đam mê tìm tòi

By Albert Einstein

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage