Có lẽ anh biết
Em thích anh! Có lẽ anh biết ...
***
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh dưới ánh nắng ban mai rực rỡ của một chiều cuối hạ, khiến em cảm thấy trái tim mình như đang nhộn nhịp trở lại, như một con thú hoang đang dần tỉnh giấc giữa một cơn ngủ đông dài đằng đẵng rồi vươn vai hít thở bầu không khí của một mùa xuân mới đang đến gần. Nhưng mà anh à, mọi người đâu có biết rằng, khi em nhìn thấy nụ cười kia cũng chính là lúc em ném tương lai của mình về một tòa sương dày mù mịt.
Em thầm yêu anh trong 2 năm, không phải là quá dài để chứng minh cho một tình yêu vĩnh cửu, cũng chẳng phải quá ngắn để cảm nhận được cái tình yêu đơn phương mà người ta thường cho rằng là ngu ngốc.
Em thích viết lách!
Vì vậy trong mỗi câu chuyện của em, một nửa số câu chuyện đó đều có nam chính tương tự anh vậy. Một chàng trai có ngoại hình xuất sắc với nụ cười luôn hiện mãi trên môi, Nhưng kết cục của những câu chuyện đó chẳng như em mong đợi bao giờ cả. Vì dù sao, Hoàng tử vẫn mãi là của công chúa, Ngay cả lọ lem cũng có bà tiên giúp cô ấy một đêm huy hoàng trở thành cô gái xinh đẹp nhất thế gian, Còn em, chỉ là một dấu chấm nhỏ trong cuộc đời viên mãn của anh mà thôi.
Em cũng biết ghen!
Anh à, Em và anh vốn chẳng phải là tình nhân , ấy thế mà anh có biết không? Con gái vốn dĩ rất ích kỉ, tất nhiên là em cũng thế. Khi đối diện với em là nụ cười vui vẻ của anh nhìn cô gái kia. Em tưởng chừng như muốn tạt một gáo Axit vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vậy. Nhưng mà anh ơi, em là gì mà dám ghen với chả tuông chứ, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là bạn thân thôi mà!
Số điện thoại em chẳng bao giờ dám quên!
Từng đêm, lúc chúng ta thường điện cho nhau để tâm sự những chuyện buồn vui, những tin nhắn vội nhưng vẫn luôn đầy ý nghĩa yêu thương khiến em thuộc nằm lòng số của anh mãi mà chẳng hề quên được. Anh có biết tại sao điện thoại của em luôn trong tình trạng hết tiền không? Bởi vì em sợ mình vô thức mà bấm dãy số ấy chỉ để mong nghe giọng nói anh một lần. Anh có biết tại sao?
À mà không, anh vốn dĩ chẳng biết gì cả.
Hôm kia, thật ra em chẳng say chút nào đâu, em cũng chẳng đến quán nhận, chẳng chạm vào một giọt bia. Ấy thế mà khi đầu dây bên kia được kết nối em thấy đầu óc mình thật choáng váng. Nhưng hình như anh cảm thấy em rất phiền. Em hỏi gì anh chỉ ậm ừ cho có rồi lại tắt máy ngang.
Anh à! Em cũng buồn lắm chứ?
Hôm nay em lại vứt hết cái thứ gọi là tự tôn của bản thân mà bấm số của anh một lần nữa. Khoảng một lúc sau anh mới bắt máy. Em hỏi, anh ậm ừ.
"Đợi mình chút xíu nhé! Mình phải dắt xe vào nhà"
Bây giờ là 2:21 AM - em đợi anh cũng đã 4 tiếng rồi.