Hà Nội và không em ở đó
Em thấy thế khi ngồi ở góc hồ. Lại là cái hồ nhỏ trong một cái thủ đô có cơ số hồ. Nhưng cái góc này buồn lắm. Vì chẳng có đến một ai.
Hà Nội hôm nay thật lạ.
Lại một lần quen với bóng dáng một con người. Chẳng hiểu làm sao, hơn bao giờ hết. Sợ có ai đó bên cạnh như lúc này. Chắc là vì. Tất cả chỉ là tưởng tượng, vậy thôi.!
...
***
Nhiều khi mong cho em có một nỗi đau bằng một nửa nỗi đau của những kẻ đang đau. Nỗi đau xanh xao đó len vào lòng nhức nhối.
Nhiều khi mong được khóc như trẻ con...khóc òa òa, nước mắt lênh láng rót đầy khuôn mặt. Khóc cho hết những ngày nước mắt đã không rơi. Đói lòng.
Nhiều khi mong cho em được một cái ôm siết trong những tối ngồi lặng lẽ nhìn trời. Lạnh. Và trời thì mênh mông. Bởi lâu cũng chẳng có một lần ngước lên trời. Trong hay ngoài đều đang tức tưởi như nhau.
Nhiều khi mong cho thứ em nhìn thấy chẳng phải là những cái lưng nguội lạnh. Em nhìn thấy một đôi mắt có hình mình trong đấy. Dù đôi mắt có nứt ra hàng mảnh, những mảnh vỡ của mưa như ngày nào đó. Thì cũng chẳng còn phải héo quắt queo.
Nhiều khi mong được nhận hết lỗi về mình. Những điều sai. Và cả những điều đúng. Những điều đã qua. Và cả những điều ngay trước mắt. Những lời xin lỗi không thật lòng muốn vậy. Hay cả những lúc thấy xin lỗi như con dao hai lưỡi. Và cả những lúc đảo lộn giá trị bản thân. Chỉ cần thấy, phải xin lỗi là để yêu lấy nhau.
Nhiều khi mong mơ một giấc mơ không người. Tự buông mình rơi xuống. Rồi chết ở nơi nào đó mà mình chưa từng đặt chân đến, như được sinh ra thêm lần nữa.
Nhiều khi mong sống chỉ là để sống cho mình. Sống ra sống. Và hít thở hay suy nghĩ đều chỉ cho bản thân có đôi chút ích kỷ này. Cứ sống bằng tất cả niềm tin. Tin rằng đi rồi sẽ đến. Đi rồi sẽ về.
Nhiều khi mong đợi chờ cho mọi điều về lại đúng chỗ. Cảm giác về đúng tim. Và những người yêu thương quay trở lại. Chỉ để nói với nhau tiếng tạm biệt mà thôi.
Nhiều khi mong được gánh thêm một bờ vai khác trên vai mình. Trả giá cho mọi thứ theo đúng cái giá mà nó có. Chỉ có điều nhiều khi có những thứ vô giá.
Nhiều khi muốn mua một giấc mơ. Giấc mơ có người yêu thương, có căn nhà, có một gian bếp ấm...đến những năm sau đó, có một bờ vai không xa lạ, không đi lạc...và không cần cố tìm kiếm. Giá của nó là cả một cuộc đời.
Nhiều khi muốn có được cái nhân duyên trời định. Mà lòng thầm mong ngóng đợi chờ. Chợt thấy như. mình nợ ai đó một nhân duyên. Bước quá xa rồi nên chẳng quay đầu lại. Chỉ còn mong cho mình, đi hết được mối nhân duyên này.
....
Hà Nội chiều nay rất lạ.
Những con đường như muốn khóc.
Phố ướt.
Vai gầy.
Mắt em heo hắt gió.
Chẳng có một kỷ niệm nào đặt tên mà sao buồn đến thế.
Tất cả rồi cũng sẽ qua. Dẫu biết là có những tình yêu trong cuộc đời này không đến lần thứ hai !
.
.
Hà Nội và em.
Chẳng mấy chốc nữa. Sẽ chỉ là Hà Nội và anh.
Còn em,
thì đã ở một nơi khác mất rồi.
...
"Như là cách là chúng ta đợi chờ
Sẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này
Để bắt đầu một giấc mơ"