Một mình mãi lại thành quen
Đôi khi cô đơn không phải là thiếu vắng một bóng hình, mà đơn giản chỉ là đơn độc trên cuộc đời này đã là một thói quen.
***
Khi mỗi ngày nghỉ thức dậy đã giữa trưa và việc vắt tay lên trán nghĩ ra điều gì đó để làm cho chóng vánh trôi qua những ngày nghỉ đó. Cái cảm giác thấy ngày dài lê thê khi chỉ mới mở mắt thức dậy thật khó tả quá...
Khi nấu những bữa ăn thật ngon nhưng chỉ cho một người, khi chẳng còn hứng thú bày biện để nấu ăn hoặc giả nấu ra những thứ ngon nhất thì miệng đã chẳng còn buồn ăn. Ăn cũng không phải là thưởng thức, chỉ là một thói quen buộc phải làm hàng ngày thôi nhưng ..... phải là một quán quen phải là một góc bàn quen, quen đến nỗi chỉ cần đặt chân trước ngõ quán người chủ đã biết nên chuẩn bị món ăn nào dọn lên. Một món ăn gọi đi gọi lại hàng ngày đến nỗi xót xa cho vị giác không phải để thưởng thức nữa rồi.
Khi cảm thấy cuộc sống vô vị, cũng cố gắng tìm một thú vui để bắt kịp với cuộc sống này. Ăn vận thật tươm tất đến rạp phim nhưng khi mỉm cười với thu ngân luôn luôn chỉ mua một vé và nếu có thể thì nhất định là một chỗ ngồi cố định. Và luôn là người vào rạp đầu tiên và cũng là người rời rạp cuối cùng. Vì sao ư? Vì để nhìn mọi người dần lấp kín các ghế và từ từ thưa dần sau mỗi buổi chiếu. Cũng muốn khóc thổn thức theo những phân cảnh bi ai những chùng lòng lại nghĩ rằng " cuộc sống của mình chưa đủ cằn cỗi hay sao còn tiếc thương cho cảnh phim". Đáng thương quá, gọi là đi tìm niềm vui nhưng lại thấy cảnh thực còn buồn hơn cả cảnh phim .
Khi đi qua những ngày gió lạnh, những ngày ốm rũ rượi mới thấy thương sao cho cái cảnh một mình sống tạm bợ. Nồi cháo hâm đi hâm lại hâm đến lúc chẳng buồn hâm nóng mà ăn. Dẫu biết sống là cố gắng từng ngày nhưng cảm thấy lúc đau ốm chẳng còn muốn cố gắng nữa cứ muốn buông tay để đến đâu thì đến. Nhưng mà ....sợ rằng nhỡ buông thật lại không còn ai khóc thương cho thân phận này thì còn gì thương tâm hơn. Thà cố gắng để mình lại thương mình.
Sống giữa thành phố xa lạ, đã đi qua hết thảy các ngã đường lớn nhỏ. Tưởng như thành phố nhỏ quá, nhỏ như nằm trong bàn tay này nhưng vẫn có lúc bị lạc.....Lạc tiếng lòng nỉ non tìm một ai đó chung cùng , lạc bước với dòng người ngược lối, lạc lối về giữa ngày buồn miên man .
Một mình mãi lại thành quen ........................