Màu của cuộc sống đang nhạt dần đi trong tớ!
Thời gian qua đi, mọi thứ thay đổi thật nhiều, hình như chỉ có kỷ niệm là không thay đổi, nó vẫn ở đây trong tiềm thức, chỉ là có lúc nó lặng yên, có lúc thì nó lại ùa về mạnh mẽ.
***
Tự dưng tớ hơi hoài niệm về ngày xưa (chắc là do ảnh hưởng của thời tiết, cái thời tiết chớm đông hay làm người ta nhớ về cái gì đó ấm áp) về cái thời tớ hay luýnh quýnh khi bắt gặp ánh mắt cậu, đôi mắt ấm áp và sâu thẳm, đã có lúc tớ nghĩ tớ bị "chết đuối trong đôi mắt của cậu", nhưng chỉ là hồi xưa thôi, còn bây giờ tớ sống nhăn răng và chẳng có gì làm tớ chết đuối nổi. :)
Thời gian qua đi, mọi thứ thay đổi thật nhiều, hình như chỉ có kỷ niệm là không thay đổi, nó vẫn ở đây trong tiềm thức, chỉ là có lúc nó lặng yên, có lúc thì nó lại ùa về mạnh mẽ.
Hồi xưa, còn trẻ con, mọi thứ trong sáng thật, trong sáng đến nỗi bây giờ tớ hối tiếc vì đã vô tình trong sáng thế, hì. Khi gặp cậu ngôn ngữ của tớ chạy trốn đi đâu mất và tớ thích tỏ ra như không nhìn thấy cậu, thích vờ tỏ ra như cậu là vô hình với tớ, thích tỏ ra như là phớt lờ cậu.
Tớ nhớ, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất... cậu nắm tay tớ, đến bây giờ tớ vẫn nghĩ đấy là bàn tay ấm áp nhất trong ký ức của tớ. Chắc lúc đó cậu phải cam đảm lắm, xin lỗi nhé sau này tớ mới nghĩ được thế, còn tớ lúc đó phản ứng duy nhất có thể làm là để tay tớ thoát ra khỏi tay cậu thật nhanh (đơn giản vì tim tớ đã loạn lên rồi mà lại). Đang ví dụ nếu như lúc đó tớ cứ để yên tay tớ trong tay cậu lâu hơn một chút, biết đâu đủ lâu để tớ và cậu... yêu nhau, hì, biết đâu thế giới của tớ và cậu gần nhau hơn một chút chứ không phải xa tít như bây giờ.
Cơ mà lúc đó tớ trẻ con, nhát gan, và nhát cả giai nữa. Hì hì. Có lẽ đấy là lý do to lớn để cậu chẳng bao giờ biết tớ nghĩ gì về cậu, tớ cảm thấy gì về cậu, cảm xúc của tớ vè cậu chỉ có mình tớ biết.
Có lần cậu nhắn tin dọa tớ là đang muốn tự tử, đang đứng trên một cái cầu trên một cái sông rồi, tớ đã lo không biết có chuyện gì với cậu, nhưng những gì tớ có thể làm chỉ là kêu cậu đừng có nghĩ vớ vẩn rồi làm linh tinh, đợi hôm nào tớ đi học về rồi... tự tử cùng cậu. (Tất nhiên lúc đó tớ vẫn còn ham sống và yêu đời lắm). Nhưng đến lúc đi học về, tớ cũng quên không rủ cậu "đi tự tử" như tớ nói, tại tớ lu bu nhiều thứ khác quá. Thật xin lỗi.
Tớ không nghĩ tớ muốn có thể quay lại ngày xưa để làm cái gì đó khác đi, để thay đổi những điều tớ hối tiếc bây giờ, cậu – chỉ là một kỷ niệm trong veo và ngu ngơ trong ký ức của tớ. Chỉ vậy thôi, không hơn.
Vì xa quá rồi nên những ký ức về cậu đã láng máng và cũng không rõ nét trong tớ. Cũng phải thôi vì cậu có cuộc sống riêng của cậu, tớ có cuộc sống riêng của tớ. Riêng biệt và bận rộn!
Chỉ là tớ nghĩ so với hiện tại tớ chẳng khi nào muốn đặt vận mệnh của tớ vào tay một người mà tớ không cảm thấy an tâm, dù sao cũng chỉ là cảm giác, nhưng cứ cảm thấy thế chắc tớ sẽ ế đến già, nhưng tớ không quan tâm xã hội định kiến gì về tớ, tớ quan tâm tớ cảm thấy gì về cuộc sống này. Chừng nào còn cảm thấy bất ổn thì tớ chưa quyết định, dù tớ biết thời gian và tuổi trẻ là hữu hạn với tớ.
Nên giữa cuộc sống xô bồ này, cảm xúc của tớ cũng đang già đi, điều này thực sự rất tệ . Đã có lúc tớ kỳ vọng ở cuộc sống này nhiều lắm, nhưng có lúc tớ lại chẳng hi vọng vào điều gì, bất cần và trống rỗng.
Màu của cuộc sống đang nhạt dần đi trong tớ!