Thư gửi anh
Bao lâu rùi đó nhỉ? Có lẽ anh không nhớ đến những điều nhỏ nhặt này đâu. Bởi anh bận đi làm mà, tâm trí anh giờ có quá nhiều điều khác chen vào nhau. Em tự hỏi lòng mình rằng liệu có phải em rảnh rỗi không việc gì làm mấy nên hay để ý những điều vặt vãnh không?
***
Sắp ba tháng rồi anh à, kể từ ngày mình cưới đó anh. Em biết anh không mấy khi để ý tới những điều đó. Anh không lãng mạn, sống thực tế. Còn em quá tình cảm, mơ mộng nhiều. Để rồi chúng ta là đôi đũa lệch nhau khiến em hay chạnh lòng mà anh không hề thấy điều đó. Giáng sinh đi qua, valentine, quốc tế phụ nữ cũng đi qua rồi và với anh ngày đó cũng bình thường như bao ngày khác thôi. Em hiểu anh mà, nhưng em cũng hơi chút buồn khi nhìn những ai đó. Chỉ là xíu buồn thôi. Chứ anh là món quà lớn nhất mà em có được rồi...
Anh à...
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Người bao nhiêu tuổi, người đà hóa sương.
Cuộc sống ngắn ngủi quá anh ạ. Đời người có là bao, sống chết cận kề cách nhau có tích tắc thôi. Em tự thấy tất cả là không đủ, một đời người quá ngắn. Em liệu có tham lam chăng? Còn bao nhiêu điều em chưa làm được, chưa nhận được cơ mà. Mới sống có một phần ba cuộc đời, mà sao em cảm thấy nuối tiếc. Em nuối tiếc vì những điều đã qua. Một câu hỏi quá lớn trong trái tim " liệu em có là người làm khổ anh không". Đến với anh, bên anh để rồi em làm gánh nặng cho anh, khiến anh chịu đựng nhiều vất vả, áp lực. Em tự thấy bản thân không xứng đáng với anh. Việc gì em làm cũng hậu đậu, vụng về. Anh liệu buồn vì một cô vợ như thế không? Không bao giờ em dám hỏi mấy điều đó. Vì em biết tính anh, hỏi linh tinh vớ vẩn anh lại la cho. Anh sống nội tâm, ít khi tâm sự chia sẻ gì nhiều, không lãng mạn, sống với hai chữ thực tế. Anh luôn khép mình trong mọi tâm tư, tự gánh một mình tất cả . Nhiều lúc em thấy anh buồn nhiều lắm, một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt. Em trong những lúc ấy, chỉ lặng im nhìn anh . Em biết anh không thích nói nhiều, hỏi nhiều. Nên em chỉ từ xa xa nhìn anh thôi, ngố ạ. Bất kể việc gì anh đều để anh nghĩ một mình, lo một mình cả. Anh để em như bị tách biệt với anh, không chia sẻ được cùng anh, không hiểu thấu tâm tư anh...và em buồn những lúc em một mình.
Đêm nay cũng vậy. Tất cả mọi thứ yên lặng và mình em bên chiếc laptop lạch cạch đánh mấy dòng chữ thân thương gửi anh. Ánh sáng đã tan tự bao lâu, và thay vào đó là màn đêm buông trùm khắp không gian. Thỉnh thoảng tiếng xe cộ đi qua dè dè, rồi lại đôi lúc tiếng lá rụng theo làn gió rú lên, trời lành lạnh biết mấy anh biết không? Anh đâu có biết đâu. Anh đã chìm vào trong giấc ngủ từ ba tiếng nay rồi. Chỉ còn mình em vẫn lẳng lặng nghĩ về anh, nhìn anh thật lâu đó. Em những ước ao, anh sẽ là người luôn bên em trong mọi lúc. Em sợ cái cảnh cô đơn một mình lắm. Anh chắc không hiểu hết được cái cảm giác em đứng ngóng anh về mọi hôm thế nào đâu anh nhỉ?
Thời gian dù ngắn dù dài
Người ơi liệu thấu ai hoài đợi mong
Anh đâu có đi đâu xa em. Chỉ là sáng đi làm, tối về thôi. Mà sao em vẫn nhớ, vẫn mong tới vậy. Lòng em bộn bề lo âu anh biết không. Sắp phải xa anh một thời gian, không còn líu tíu ngày nào cũng thấy mặt nhau nữa rồi. Em chẳng muốn chút nào đâu. Em sợ tất cả khi không có anh lo toan cho mỗi ngày. Em quen với việc anh như cây cổ thụ che nắng che mưa cho em ngày qua ngày rồi. Và giờ em không muốn, không muốn về quê xa anh, không muốn anh một mình ở lại đây. Em chỉ thở dài và chuẩn bị trước tâm lý. Em đã dần học được cách nén nỗi buồn vào trong lòng để không ai phải lo nghĩ quá cho mình giống anh, anh ạ. Em sẽ mạnh mẽ hơn ngày xưa anh ạ, em sẽ không còn mít ướt như trẻ con kia đâu, sẽ không để anh phải lo quá đâu tình yêu bé nhỏ ạ. Em sẽ yêu anh nhiều nhiều hơn nữa, sẽ mang cho anh những điều tốt đẹp nhất, sẽ sưởi ấm trái tim vốn lạnh giá và đôi mắt đượm buồn của anh. Yêu anh nhiều lắm...
I love you so much...