Người lạ Đà Lạt
Mình chia tay đi, cố gạt nước mắt cô cố đi thật nhanh. Về tới cửa phòng cô gục đầu vào gối và khóc thật nhiều khóc,khóc cho sự ấm ức mà cô đang phải chịu đựng, cầm lấy điện thoại như mọi lần cô viết những dòng tâm sự của mình trên zalo cô muốn anh đọc được để tìm kiếm chút hi vọng sự thương hại của anh : "Tao muốn chết, tao mất tất cả rồi "rồi cô chợt cười thầm giờ đã 2h sáng rồi thì ai còn thức mà quan tâm tới cô.
***
Điên thoại rung lên báo có tin nhắn, cô mừng rỡ nghĩ răng là của anh. Chắc anh đã suy nghĩ lại nhưng không phải đó là tin nhắn của một người lạ
- Em không sao chứ?
- Ai vậy?
- Người lạ có ai làm em tổn thương phải không?
Cô vứt điện thoại xuống giường dường như không quan tâm tới người lạ đó thì tin nhắn lại tới :
- Anh có ba mẹ và em cũng vậy đúng không?
- Anh điên ah? Ai không có ba mẹ chứ? Để tôi yên
- Mẹ anh thương anh lắm. Mẹ anh cũng hay rắc rối nữa anh đã 26 tuổi rồi mà mẹ vẫn lo anh như anh còn con nít vậy, anh có bị sốt thôi mà mẹ không ngủ mấy ngày vì lo cho anh mẹ em có rắc rối như vậy không?
Cô im lặng một lúc rồi cô trả lời anh :
- Anh có ý gì đây?
- Không có gì anh chỉ tự nhủ là nếu mà anh chết đi thì mẹ anh sẽ chắc không chịu nỗi, nuôi con ai không muốn con mình vui với sống tốt phải không?
Tư nhiên mắt cô cay cay lâu rồi cô không điện về nhà, cô cứ cấm đầu đi học rồi đi về là ôm nỗi chán nản, cô thấy có lỗi với mẹ và ghét mình khủng khiếp. Tò mò về người con trai lai kia cô nhắn tin cho anh :
- Anh tên gì vậy
- Anh tên là người lạ
- Tai sao giờ này không ngủ đi mà quan tâm tới một đứa như em
- Vì hôm nay khó ngủ hơn nữa anh cũng đang rãnh với tò mò lắm em có muốn kể gì cho anh nghe không?
Cô tự nhiên bật khóc như có người đang nghe cô nói :
- Em bị đá anh ơi. Thế là tình yêu em 3 năm qua đã kết thúc rồi
Thế rồi cô ngồi kể anh nghe tất cả mọi chuyện, cô nói nhiều lắm như không cho anh nói tới 5h sáng
- Em ổn rồi chứ?
- Em khá hơn nhiều rồi xin lỗi vì phải để anh nghe một đứa khùng như em nói nãy giờ.
- Không sao đâu em. Anh cũng k ngủ được mà giờ khóc đủ chưa? Khóc nhiều vậy chắc đói bụng lắm. Mai e có đi học không?
- Không anh mai em được nướng cả ngày, còn anh?
- Mai anh đi làm sớm, anh 7h phải đi làm rồi
- Chết anh đi làm mà không ngủ có sao không?
- Không sao đâu anh cũng hay mất ngủ mà.ah mà e ở chỗ nào? Anh mua đồ ăn tới rồi ăn sáng luôn mà ngủ, không mai ngủ dậy lại mệt vì đói.
- Phiền anh quá không?
- Không sao anh cũng đi ăn mà sẵn anh mua cho e luôn luôn.
Cô đọc đia chỉ cho anh.đăt điện thoai xuống cô tự nhiên thấy nhẹ lòng, cô có cảm giác cô đang đợi cái gì đó. Cô đang đơi anh? Cô mỉm cười rồi lại nhủ mình thật kì la lại đi chờ một người không biết. Không biết anh ta có tới không? 5h30 điện thoại reo
- Anh tới rồi, anh để dưới cổng nhé em xuống lấy nhé. Anh về đây
Cô chạy ra ngoài cửa sổ có một người con trai đang dưới đó rồi anh chạy đi thật nhanh.
Cầm túi đồ về nhà cô mở ra thì thấy bịch bún riêu. Cô lai cười sao anh ta biết cô thích ăn bún riêu. Điều mà có lẽ người yêu cô cũng không bao giờ để ý. Chắc là sư trùng hợp. Ăn xong cô lên giường nằm rồi hình dáng một anh chàng cao tao chạy xe excerto tay cầm bich đồ ăn trước cổng, rồi hình ảnh anh mờ nhạt dần cô chìm vào giấc ngủ.
12h cô đang ngủ thì có điện thoại reo lên cô bật người dậy:
- Dậy chưa cô bé.
- Anh gọi làm em thức tỉnh luôn đó anh đang làm gì vậy
- Anh đang nghĩ trưa em dậy ăn cơm đi nhé. Hay anh mua cơm tới cho em. Em thích ăn cơm gì?
- Thôi anh làm đi em đi ăn với bạn được rồi. Cảm ơn anh nhé
Anh dặn dò cô rồi tắt máy. Cô chợt mỉm cười lâu rồi chưa có ai goi cho cô dậy.cả người yêu 3 năm của cô cũng không quan tâm cô được như thế.
9h tối cô nhắn tin cho anh :
- Buồn quá, đi cà phê đi anh
- OK anh tới đón em ngay chuẩn bị đi nhé
Rồi anh tới ngồi lên xe anh. Tự nhiên cô nói anh đi 1 vòng bờ hồ đi. Ra tới bờ hồ cô tự nhiên muốn nổi loạn :
- Chạy nhanh lên được không anh?
Anh gật đầu rồi tăng ga, chạy mà cô vừa để gió lùa vào mặt cô. Cô vừa hét chưa bao giờ cô ngồi xe với tốc độ như thế.cô thấy thật thoải mái.anh mình đi hát cho nhau nghe đi. Anh lại vẫn ánh mắt đó gật đầu. Vào quán cô ngồi hát say xưa. Rồi anh hát anh hát bài "Có anh đây rồi " anh hát hay thật là hay hay tới nỗi cả quán điều vỗ tay. Anh nói nhỏ bài đó là anh dành cho em em đó. Cô mỉm cười lần đầu tiên có người con trai hát tặng cho cô.
Và rồi cứ thế cô và anh cứ thế cũng được 10 ngày. Ngày thứ 11 lúc ăn tối về cô thấy người yêu cô đang chở sau lưng một cô gái khác cô đứng nhìn mà nước mắt nhoè đi cô khóc thì lúc đó anh cũng vừa gọi tới :
_ Em sao vậy sao lại khóc
- Tự nhiên em muốn đi khỏi đà lạt quá anh ah
- ok, anh tới ngay
Anh chạy tới cô kêu anh xuống xe, anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng anh vẫn xuống, nhưng lay hoay hoài không đi được chiếc xe ecxeto đó anh cười rồi nhìn cô
- Cái này phải bóp côn xuống anh chỉ cho
Anh tập cô chạy rồi cô sau vài lần té vài lần cô cũng chạy được
- Không thấy xót xe sao anh trầy xe rồi kìa
- Xe trầy thì anh còn sửa được còn con người khi bị tổn thương thì không bao giờ chữa được em nhỉ?
Anh cười ấm áp cười đầy ẩn ý nhìn cô.
- Lên xe đi em chở anh đi
- Đi đâu bây giờ
- Thế anh có lên xe không?
- Lên thì lên anh đâu bán được bao nhiêu tiền đâu mà sợ
Anh lên xe cô nhấn ga rồi chạy với tốc độ mà cô không bao giờ nghĩ tới chạy qua đèo cô chạy với tốc độ cô nghĩ là cao anh vẫn không nói gì cả. Tới đức trọng cô hỏi anh :
- Anh không sợ khi giao cho người lần đầu chạy xe mà chạy với tốc đo vậy sao?
- Sợ chứ nhưng anh tin em. Đơn giản là anh tin vào em nên anh giao mạng anh cho em hơn nữa được chết cùng người đẹp thì cũng không có gì đáng tiếc nhỉ
Anh lai cười nụ cười ấm áp đó. Tối đó về nhà tự nhiên cô ôm chầm lấy anh, anh nhẹ nhàng ôm cô thật chặt đêm đó cô không khóc nữa, hình dáng anh lai hiện trong giấc ngủ cô
Tối hôm đó anh lại tới đón cô. Cùng tới quán cà phê cũ cô gặp người yêu cô đang ngồi cùng cô gái đó. Cô ngập ngừng không muốn vào anh hình như hiểu ý anh nắm lấy tay cô dắt cô ngang quan bàn người yêu cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của người yêu cô là không hiểu một người anh ta biết lai như vậy trước anh ta. Suốt buổi cà phê đó anh luôn quan tâm cô và liếc qua cô thấy ánh mắt người yêu cô đang nhìn.
Anh chở cô về thì người yêu cô cũng ở đó đơi cô
- Anh đợi em nãy giờ anh có chuyện muốn nói " người yêu cô cầm lấy tay cô và lôi đi
- Xin lỗi e không có gì để nói với anh cả.Toi hất tay ra và không muốn đi
Lúc này anh vẫn ngồi trên xe anh nói tôi xuống xe và nói :
- Đi nói chuyện đi đừng ngại anh. Em nên nghe xem người ta muốn nói gì chứ anh cũng có việc nên anh về đây
Nói rồi anh quay xe đi không quên dăn tôi nhớ ngủ sớm
- Anh ấy muốn quay lai với em. Toi nhắn tin zalo cho anh
- Vậy em thế nào? Em còn yêu anh ta phải không?
- Ukm
- Vậy hãy cho em và người ta cơ hội đi
- Có được không anh
- Được chứ
Cô im lặng không biết sao cô lại thấy buồn kinh khủng dù cô phải hạnh phúc khi người yêu cô đã biết trân trọng anh, nằm xuống giường cô lại suy nghĩ về anh, điện thoại rung lên
- Đi dạo lần đi tự nhiên muốn uống sữa quá
- Giờ này hả anh
- Ukm anh qua đón em nhé
Anh tới đón cô rồi chạy ra ngoài bờ hồ, vẫn như thường lệ anh rút thuốc ra và hút
- Em dị ứng với mùi thuốc
- Ukm nhưng tập đi nhé anh mỉm cười nhìn cô
- Em này đây là lần cuối cùng anh em mình gặp nhau
- Tại sao vậy anh?
- Vì tơi lúc anh biến mất rồi
- Nếu điều đó làm anh vui thì không sao đâu
Anh lại rút ra điếu nữa và châm thuốc hút
- Anh không muốn em phân vân lưa chọn rất khó để lấy laiu nụ cười em anh không muốn anh lại là kẻ cướp đi nụ cười đó. Anh ta cũng tốt em hãy hạnh phúc nhé. Anh chúc em hạnh phúc anh sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.
Rồi anh đưa cô về, cô đứng thật lâu nhìn anh đi về lòng cô buồn lắm. Tới nhà nhận được tin nhắn của người yêu : em yêu ngủ ngon, anh yêu em " nếu lúc trước cô sẽ thật hạnh phúc lắm nhưng cô hình như không để ý tới, anh nhắn tin zalo cho anh hỏi anh tới nhà chưa thì anh đã chặn zalo cô, gọi điện thì anh đã tắt máy. Anh đã biến mất thật rồi.
Sáng hôm đó khi thức dậy thói quen cô ngủ nướng đẻ đợi anh gọi cô dậy như anh vẫn không xuất hiện. Cả ngày cô đợi anh nhưng anh vẫn không xuất hiên, tối đó người yêu cô qua đón cô đi công viên chơi, ra công viên cô như mất hồn cô đang tìm kiếm anh người con trai cao có nước da ngăm đen, cứ nhìn ai cô cũng ngỡ anh cô như vô thức thấy người con trai đi ecxeto dựng xe trước cổng công viên cô chạy ra nhưng nhầm người
- Em nhớ người hôm qua đó đúng không?
- Không phải
- E thích cái thằng đó vì nó đi exceto phải không? Vì nó đi xe đẹp còn tôi thì đi chiếc cùi này phải không?
- Anh im đi
Tôi bật khóc rồi chạy về người yêu chạy theo tôi năn nĩ toi nhưng tôi vẫn đi bộ về, anh ấy vẫn không hiêu gì về tôi hết sao anh ấy có thể nói với tôi như vậy chứ.
Tối đó tôi chia tay anh ấy, tôi lần này thấy thật thoải mái tôi vui vì quyết định đó. 12 ngày anh xuất hiện đã thay đổi cả suy nghĩ cuộc sống tôi.
Người lạ ah ! Anh ở đâu đó trong thành phố đà lạt này vậy? Anh hãy xuất hiện lần nữa được không? Em gặp anh e sẽ không cho anh đi nữa đâu, em vẫn hay đi tới những nơi mình hay đi để hi vọng gặp anh, em sẽ cất giữ về anh trong tim em nhé người lạ. Dù hơi muộn màng nhưng em yêu anh đấy chàng trai kì lạ ah, hãy xuất hiện đi anh nhé!