Xã hội này không dành cho những cô gái ngoan hiền?
Nếu ai đó nói với bạn rằng họ chỉ thích một cô gái ngoan hiền dịu dàng thì bạn đừng vội tin. Xã hội này không dành cho những cô gái như bạn đâu.
***
Khi tôi học lớp 6, tôi được cử đi thi học sinh giỏi văn. Đội tuyển của trường có tới 13 người nhưng lại chỉ chọn 2 người đi thi. Tôi cảm thấy mình may mắn vì ở lớp tôi không phải là học sinh xuất sắc nhất. Và niềm vui chẳng được bao lâu. Cuối buổi học, nhóm bạn của Hồng Linh – cô bạn chung đội tuyển với tôi chặn tôi trước cổng trường. Họ kéo tôi vào một góc và bảo: "Loại con gái đần độn như mày sao lại có thể được cử đi thi được. Chỉ là cô giáo nhầm lẫn giữa cái tên Diệu Linh và Hồng Linh thôi. Ngày mai mày cấm được đến trường nghe không? Nếu không mày biết tay tụi tao". Hôm đó tôi đã rất sợ nhưng vì vào được đội tuyển của trường đi thi cấp Quận là điều vô cùng may mắn và là sự nỗ lực không ngừng của tôi nên tôi vẫn quyết định đi học. Ngay lập tức "lời nguyền ác ma" được thực hiện. Suốt mấy tiết học tôi như ở địa ngục khi mấy cô bạn cùng lớp hết giật tóc, viết lên sách, vẩy mực lên áo. Cuối giờ xe đạp của tôi cũng bị tháo hơi. Tôi quyết định không thể im lặng mãi nên báo cáo với giáo viên chủ nhiệm. Cái tôi bất ngờ hơn cả chỉ là lời nói vô trách nhiệm của cô: "Bụt không trêu gà sao gà mổ mắt. Cô cũng đâu có hiền lành. Chuyện của các cô tự giải quyết với nhau. Đừng có lúc nào cũng làm phiền giáo viên. Tôi không phải quan tòa hay bố mẹ cô mà chiều cô mãi được". Lần đầu tiên tôi nhận thức rõ rằng sự công bằng đã mất vì sự vô cảm của người tôi cảm thấy tin tưởng nhất lúc đó.
Năm tôi học lớp 9, lần đầu tiên tôi được tặng hoa hồng vào một ngày lễ rất đặc biệt. Khi ấy tôi ngồi ngay phía cửa sổ. "Chàng trai bí ẩn" – người tặng hoa hồng cho tôi chỉ xuất hiện trong có vài giây sau khung cửa và nói hai từ: "Tặng Linh". Rất nhanh. Khi tôi chỉ mới vừa định hình được sự tồn tại của cậu ấy thì cậu ấy đã chạy ra phía rìa ngoài sân bóng trường. Cậu ấy đội mũ phớt và mặc chiếc áo len kẻ. Tôi nhìn theo bóng dáng cậu ấy và mường tượng lại. Chàng trai bí ẩn có một đôi mắt to màu nâu hạt dẻ. Đó là tất cả những gì tôi còn nhớ được. Tôi chưa kịp cảm ơn chỉ đứng bất động một hồi trước khi mấy cậu bạn cùng lớp giật lấy bông hoa trong tay tôi. Ngay lập tức họ có màn đấu bóng chuyền với bông hoa tội nghiệp. Cuối buổi những gì tôi nhận được chỉ là bông hoa đã trụi cành. Đấy là lần thứ hai tôi cảm thấy mình đã bị đối xử tệ chỉ vì đã không dám đứng lên đoạt lấy quyền lợi của mình. Tôi sợ rằng sẽ lại ở trong thế giới cô độc như hồi tôi học lớp 6. Và tôi vẫn cứ tiếp tục bị bắt nạt ngay trong chính lớp học của mình. Tôi vẫn cứ là bình phong cho mọi tội lỗi của các cô cậu bạn trong lớp gây ra: Diệu Linh quên mang sách bài tập, Diệu Linh không mặc đồng phục, Diệu Linh nghỉ học không phép...Ngay chính thầy cô cũng chẳng nhớ nổi mặt tôi mà vẫn phê tên tôi trong sổ đầu bài với vô số tội. Tôi trở thành học trò cá biệt lầm lì trong khi chỉ tôi biết rằng lỗi của tôi chỉ là tôi quá hiền lành. Rồi không biết từ đâu tôi có biệt danh là rùa. Cái biệt danh này rất đúng với tôi. Tôi đã tự khép mình lại trong chiếc bóng của chính mình, nhỏ nhoi và đơn độc. Tôi cứ ẩn mình trong chiếc mai sần sùi đầy vết xước nhưng nó cho tôi một cảm giác an toàn.
Lên cấp III, tôi tình cờ quen một cậu bạn học chung trường. Tôi không có nhiều bạn ở lớp nên cậu ấy trở thành bạn thân nhất của tôi. Khi học thêm ngoài giờ chúng tôi luôn chọn chỗ ngồi cạnh nhau. Đăng Dương xuất hiện trong cuộc sống của tôi giống như một định mệnh được sắp đặt. Ở bên cậu ấy tôi luôn cảm thấy vui vẻ và an bình. Không dưới một lần tôi đã muốn nói với Đăng Dương điều ấy. Nhưng tôi đã không có cơ hội làm vậy...
Thùy Anh là bạn cùng lớp với tôi. Cô ấy cũng thích Đăng Dương như tôi. Cô bạn chủ động làm thân với tôi để tiếp cận Đăng Dương. Chúng tôi thành bộ ba khá thân thiết. Cho tới khi Thùy Anh nói với tôi rằng: "Tớ biết Diệu Linh thích Đăng Dương. Nhưng cậu đừng thích Dương nữa. Dương không phải người hợp với cậu. Hãy giúp tớ và Đăng Dương thành một cặp". Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đăng Dương chưa từng nói thích tôi. Một chàng trai mạnh mẽ và cá tính như cậu ấy chắc không thể nào thích một con bé nhút nhát như tôi được. Cuối cùng, tôi rút lui và tìm cách vun vén cho hai người thành một cặp. Khi họ yêu nhau cũng là lúc tôi lại trở về với sự cô đơn của riêng mình.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những ngày tháng đáng sợ và thi đỗ Đại Học. Học Đại học không giống như cấp III, ít nhất bạn bè cũ – những người bắt nạt tôi cũng không còn học chung. Một chân trời mới đã mở ra thế nhưng tôi vẫn là đứa con gái nhút nhát vô cùng. Tôi biết mình không thể sống mãi như thế được nên đã cởi mở hơn với mọi người. Cuối học kì một năm thứ II Đại học, lần đầu tiên tôi cảm thấy thích một cậu bạn cùng lớp. Tôi chủ động làm quen và bắt chuyện. Chúng tôi trở thành bạn thân từ lúc nào không hay. Cuối cùng tôi quyết định tỏ tình. Cái tôi nhận được chỉ là sự từ chối: "Kiên không thể thích Linh được Linh ạ. Linh rất xinh, rất dịu dàng. Nhưng Kiên chưa bao giờ thích những cô gái giống như Linh. Nói sao được nhỉ? Kiên muốn cô gái mình yêu mạnh mẽ và cá tính. Linh quá hiền lành. Đừng như vậy nữa Linh ạ. Phải thay đổi thôi".
Năm tôi 24 tuổi, tôi có người yêu. Một người tôi luôn yêu thương và kì vọng rất nhiều. Anh giúp tôi vượt qua sự nhu nhược của bản thân. Chúng tôi quyết định ra mắt gia đình anh. Buổi nói chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ. Ba mẹ anh nói với anh: "Con bé này hiền nhưng không nhanh nhẹn. Con dâu gia đình ta phải khôn khéo. Có ghê chút cũng tốt chứ không nên lành quá con ạ". Anh đã quyết định chia tay tôi không lâu sau đó. Tôi lại lần nữa thất vọng về mình. Vì sao tôi luôn nhường nhịn, luôn chịu đựng nhưng lại chưa bao giờ được một kết quả tốt. Phải chăng tôi không nên hiền lành như thế? Hiền lành ở xã hội này liệu có phải là một điều tốt?