Sinh nhật không anh, không bánh và không hoa
Cần giống nhau một chút để có thể hiểu nhau, cần khác nhau một chút để có thể yêu nhau. Tình yêu thì chỉ có một nhưng cái na ná thì có rất nhiều. Nó và anh có quá nhiều điểm chung mà chưa thấy hiểu nhau, có quá nhiều cái khác nhưng chưa thấy bù trừ cho nhau. Giữa cuộc sống xô bồ cuồng quay và có phần vội vã này, thì việc gặp nhau trên cùng một con đường mà lại vút qua, chẳng nhận ra thì đâu phải là chuyện hiếm gặp...
***
Lạnh. Đôi chân nó bước đi giữa phố thị ồn ào tất bật. Tiếng còi xe, tiếng rú ga lẫn trong dòng người hối hả về với gia đình sau một ngày làm việc mệt mỏi đầy rẫy những bon chen. Mới đây thôi nó còn trông rõ hình ảnh vạn vật trong cái không gian sáng loáng khi thời gian còn níu giữ được sự hiện diện của vầng dương. Trời tối dần, trong cái nhậm nhoạng, nhá nhem của buổi chiều muộn, nó vẫn hi vọng dù chỉ một lần phá vỡ những thói quen, anh sẽ điện cho nó, hỏi xem nó đang ở đâu và đứng yên một chỗ chờ anh đến. Nó sẽ hồi hộp chờ đợi một sự bất ngờ kì diệu. Anh sẽ đến với bánh và hoa trên tay, trán ướt đẫm mồ hôi và hơi thở dồn dập vì sợ đến muộn sẽ không gặp được nó nên chạy thật nhanh dù nó đang ở cách khu trọ không bao xa. Nụ cười anh rạng rỡ xua tan đi những muộn phiền, lo âu, mệt mỏi của đời sống thực, mà ngân nga hát câu chúc mừng sinh nhật bằng cái giọng khàn khàn nửa như muốn ốm bởi cả tháng qua dốc hết sức, âm thầm chuẩn bị cho ngày vui quan trọng này. Nó bụp miệng cười khúc khích, chỉ là tưởng tượng thôi mà lại lấy đi của nó những nụ cười mãn nguyện vậy. Nhưng dẫu sao ngày vẫn chưa hết, nó vẫn có quyền hi vọng, con người ta sống mà không có ước mơ và hi vọng thì chẳng phải cuộc sống này quá ư vô nghĩa và tẻ nhạt sao.
Đôi chân nó bước từng bước chậm chãi qua từng vỉa hè. Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Nó thấy bụng cũng hơi đói khi ngang qua những hàng quà quán nghi ngút mùi nước dùng thơm phức hay thật khó để có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của những chiếc bánh ngọt, humburger...bên trong những chiếc tủ kích trong suốt kia... Nhưng nó vẫn đợi, đợi một cuộc điện thoại của anh rủ nó đi ăn, như một sự bất chợt anh nhớ đến và thèm cái cảm giác được cùng nhau dùng bữa... Nó lại mỉm cười, một nụ cười viên mãn, bởi tất cả những gì nó đang suy nghĩ trong đầu đều rất hoàn hảo. Đôi chân nó lại tiếp tục dạo bước trên con đường Xuân Thủy phồn hoa đô hội. Lẽ ra thì nó cũng có thể nhấc điện thoại lên gọi cho anh, nhưng chuyện tình của hai đứa đã đi qua biết bao ngày kỉ niệm, anh quên. Đến khi nó nhắc thì anh tỏ vẻ không đồng ý, nói rằng ghét nhất là bị gợi ý, cái gì cũng phải tự tâm người ta chứ. Và nó cứ đợi. Đợi không biết đã bao mùa giáng sinh đi qua ngõ, biết bao ngày lễ tình nhân ảm đạm; không quà, không hoa không lời chúc trong ngày 8/3, 20/10... và cả sinh nhật nữa... Tất cả đều đến rồi đi, một ngày như mọi ngày. Ba năm yêu nhau, nó đã quen với cảm giác hụt hẫng, vô vị ấy, vậy ngày hôm nay nó còn chờ đợi điều gì. Phải chăng hai chữ "tự tâm" vẫn tạo lên một tia hi vọng, chẳng mong manh đâu mà vẫn khát khao cháy bỏng.
Anh là nhà quản trị kinh doanh, hơn nó một tuổi. Nó là sinh viên năm cuối khoa Biên Kịch trường Sân Khấu Điện Ảnh. Nó và anh cùng quê, quen nhau trên chuyến xe định mệnh một ngày nắng hạ khi cả hai còn đang là sinh viên những năm đầu xa quê lên Hà Nội học. Anh tên Long, dáng người dong dỏng, nước da ngăm ngăm bánh mật toát lên sự khỏe khoắn, dạn dày của con trai vùng biển. Nó là người con gái có chiều cao khiêm tốn, mái tóc đen dài óng ả cùng gương mặt bầu bĩnh trắng hồng lại có phần tương phản với anh.
Nó và anh cùng có sở thích ngắm mưa, nghe nhạc Trịnh và đi dạo qua rất nhiều con phố mà đôi chân không hề biết mỏi. Chỉ có điều là anh không bao giờ nắm tay. Anh nói "Nhỡ gặp người quen thì ngại lắm". Ghét.
Anh nấu ăn rất ngon. Nó đã từng bất ngờ đến nơi anh ở và có dịp được thưởng thức tài năng ẩm thực đó. Những món anh thích ăn cũng là những món nó rất nghiền như canh chua cá ngừ, sò điệp sốt cay, cua rang me, mực chiên giòn, tôm chua ngọt... toàn những món đậm đà hương vị biển. Nhưng nếu như cả hai có chủ ý cùng nhau ăn bữa cơm chung thì chưa bao giờ anh chịu đi chợ và động tay vào bất kì vấn đề bếp núc nào. Dù cho nó có năn nỉ gãy lưỡi và nấu ăn không bằng một phần của anh thì anh cũng vẫn thản nhiên mặc kệ.
Vậy mà chẳng biết vì sao nó lại yêu con người khô khan ấy nhiều như thế. Anh vẫn luôn là như vậy. Không biết nói lời quan tâm. Không tin nhắn nhớ nhung. Không một cành hồng trao tay hay một lời khen tặng để người yêu thấy mình có một điểm gì dễ thương trong mắt anh. Đã bao lần nó giận hờn, trách móc anh vô tâm, là bấy nhiêu lần anh lẳng lặng bỏ đi. Một lần nó quyết đuổi theo nói chuyện cho rõ ràng, anh đã quay lại nổi cáu với nó. Nói nó là dân biên kịch nên có phần mộng mơ thái quá. Nó tủi thân, nó khóc. Anh chưa một lần biết đưa tay lên lau những giọt lệ tủi hờn ấy. Vì đơn giản anh ghét nhìn thấy con gái khóc. Và cũng chưa một lần anh nói với nó lời xin lỗi hay đại loại như thế bởi trong quan niệm của anh thì dường như, mắc lỗi với nó là cụm từ quá xa xỉ với anh...
Nhiều lúc nó tự hỏi, như vậy có phải là Tình yêu không. Con người ta có thể không yêu qua lời nói nhưng sẽ thể hiện qua hành động. Còn anh...? Nhưng rồi nó lại gạt phăng những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, gom góp những ký ức vụn vặt mà khi xa anh nó cảm thấy rất nhớ, khi gần nó tận hưởng được niềm vui và hạnh phúc. Có chăng bản chất của Tình yêu mang trong mình quá nhiều tiềm ẩn, mà những gì chúng ta thấy, ở một khía cạnh nào cũng chỉ cần có vậy thôi.
Thế nhưng nó lại không thể lý giải được vì sao anh lại có thể nói lời xin lỗi, xin lỗi rất chân thành cô nhân viên cấp dưới khi anh là sếp của cô nhưng khi cô bị sếp Tổng đuổi việc chỉ vì một lý do lãng nhách mà lỗi không phải do cô ấy, anh lại không đứng ra làm chủ được. Nó cũng đã từng thấy trong điện thoại những lời chúc 8/3 rất thành ý anh gửi cho các nữ đồng nghiệp, học lại bài hát chúc mừng sinh nhật mỗi dịp cơ quan có ai đó sắp kỉ niệm ngày sinh và đi ăn mừng cùng họ với mỗi dịp như thế... Nó cũng đã mỏi mòn chờ đợi cho đến khi kim đồng hồ điểm 0:00 giờ, rồi lặng lẳng cất điện thoại, không tin nhắn, không cuộc gọi đến, không buổi hẹn hò kỉ niệm ngày đáng nhớ... Rồi sau đó, không một ngày gì cả, anh vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện, vẫn rủ nó đi dạo... Nhiều lúc nó tự hỏi, anh yêu nó theo cách của riêng mình, hay nó là một con bé ngốc nghếch đến nỗi không biết phân biệt đâu là Tình yêu và đâu là cái na ná giống Tình yêu. Anh giải thích cho sự tâm lý với các nữ đồng nghiệp của anh là vì công việc. Là ngoại giao. Mặc dù nó chưa bao giờ tin cũng như chưa bao giờ bị thuyết phục bởi cách giải thích đó cả. Nhưng con người ta chỉ có thể nói ra chứ không thể bắt buộc một người khác quan tâm đến mình khi mà họ không muốn. Và càng không đủ tỉnh táo để phân biệt đâu là lời nói dối, đâu là sự bao biện và đâu là nói nói thật lòng bởi nó còn bị chi phối vì một điều na ná giống Tình yêu.
Trở về với thực tại, đôi chân nó độc bước từng bước dài lê thê. Đồng hồ đã điểm 20:00. Sau quãng trầm của sự giao thoa giữa ngày và đêm, phố bắt đầu hoạt động trở lại. Dòng người và xe đổ ra đường tấp nập, huyên náo. Những quán trà đá vỉa hè, những quán ăn đêm, những chốn mua sắm sầm uất như chợ đêm sinh viên, các siêu thị lớn nườm nượp người ra vào vui chơi, ăn uống, trao đổi mua bán... Nó cũng không rõ đôi bàn chân đã trải qua bao con phố, chỉ biết rằng đến đâu nó cũng cố gắng nhận mặt từng con phố để nỡ anh có gọi, nó còn biết để chỉ cho anh đến tìm. Rồi lại lãng quên khi bước chân qua một con phố khác mà chiếc điện thoại kia thì vẫn cứ im lìm.
Bước chân đến quán cà phê sách cuối đường Thụy Khuê, nó dừng chân ngó vào bên trong. Một trong những sở thích của nó là nhâm nhi cốc cà phê sữa nóng hổi và đọc những trang văn học yêu thích. Điều mà rất nhiều lần nó ngỏ ý với anh, và lần nào anh cũng đồng ý nhưng với một cái hẹn "để hôm khác". Anh thường lui tới những quán trà đá vỉa hè, tụ tập cùng đám bạn trai có, gái có, mà tán gẫu, trải lòng, thậm chí bàn về công việc bằng những ngôn ngữ bình dân. Anh nói chỉ có như vậy anh mới cảm thấy thoải mái sau những giờ làm việc căng thẳng. Nó đồng tình với anh, chỉ có điều, anh hay cất giấu nó cho riêng mình, chẳng khi nào cho nó góp mặt vào những cuộc vui giản dị như thế. Nó nhớ có lần, anh đi đón nó, trong lúc cao hứng anh nhắn tin khoe với nó đang ngồi trà đá cùng với mấy cô bạn đồng nghiệp ở gần trường nó. Nó hí hứng nhắn cho anh nó đã tan giờ học. Tay sắp xếp sách vở và trong đầu nghĩ anh sẽ đến đón hay gọi nó ra giao lưu cùng. Anh không nhắn tin lại. Nó gọi điện anh không bắt máy. Nửa tiếng sau anh xuất hiện, đưa nó về thẳng xóm trọ. Nó ngạc nhiên hỏi : "Em cứ tưởng mình được ra uống nước cùng cơ đấy". Anh thẳng thắn: "Lúc đó anh mà đứng dậy thì mọi người cũng về chứ còn ngồi lại làm gì". Nó thắc mắc "Từ đó đến chỗ em có bao xa đâu mà phải mất nửa tiếng anh mới đến đón em được". Anh thản nhiên: "Thì đang dở câu chuyện, cũng phải cần có thời gian anh mới đứng dậy được chứ...". Nó khóc. Anh không dỗ mà nổi khùng, gắt "Có thế mà em cũng khóc được" rồi vút ga đi với vận tốc nhanh vọt.... Chẳng lẽ lại chia tay.
Quyết định bước chân vào quán cà phê, gọi cho mình một nâu nóng, nó đưa tay với lên giá sách, chọn cho mình một cuốn truyện ngắn. Cẩn thận lật từng trang, từng trang, nó ngấu nghiến đọc... hết truyện này đến truyện khác... Thỉnh thoảng đưa tay với ly cà phê nhấm nháp, vị ngọt của sữa hòa cùng vị đắng của cà phê như số phận lúc êm đềm, lúc thăng trầm của những số phận nhân vật trong truyện, như tình yêu đôi lứa... Bỗng nhìn lại, thấy mình cũng là một nhà biên kịch tương lai, cũng cho ra đời khá nhiều sáng tác được thầy cô đánh giá cao, vài ba cuốn truyện được xuất bản thành sách, mà rốt cuộc chuyện của mình lại mù mịt, ngây ngô, hay con người ta chỉ có thể sáng suốt khi mình là người ngoài cuộc và có đủ mọi lý do chính đáng để bào chữa cho những nét khuyết hay lỗi lầm người trong cuộc, để cuộc tình trở nên hoàn hảo và người yêu luôn đẹp trong mắt người đang yêu. Bởi trong hàng ngàn nguyên nhân cho ra kết quả tất yếu, nhưng lẫn đâu đó vẫn có những trường hợp ngoại lệ đó thôi. Và bởi trong cuộc sống này không có gì là tuyệt đối cả, mà cái tương đối lại có quá nhiều.
Rời quán cà phê, đôi chân nó lạc bước đến phố Hòe Nhai tự bao giờ. Phố này cũng là một trong những tuyến phố ăn đêm nổi tiếng của thủ đô Hà Nội, mà trong đó nó thích nhất là món bò né nóng sốt, thơm ngon. Bụng đói cồn cào, nó muốn hạ quyết tâm tự gọi cho mình một suất, nhưng rồi lại nghĩ, biết đâu đấy anh đang ở nhà chuẩn bị một bữa cơm tinh tươm đợi nó về. Nhưng vì hôm nay tan ca muộn và để gây bất ngờ, khâu chuẩn bị lại có phần chu đáo nên bây giờ anh mới chưa gọi. Nó lúc nào cũng vậy, cũng đặt niềm tin mà không cần biết có đúng chỗ hay không. Kim đồng hồ đã chuyển sang 22:00 mà vẫn viễn hoặc ra một cảnh tượng thơ mộng dưới ánh nến lung linh, có bánh, hoa và anh đang ngồi đợi. Mà không biết được rằng ước mơ tưởng chừng như nhỏ nhoi ấy, ngay từ khi mới yêu anh đã xác định không bao giờ nó có được.
Anh đến với nó là mối tình thứ hai sau khi trải qua mối tình đầu đầy sóng gió. Mối tình đầu thời học sinh với bao mộng mơ, hồn nhiên trong sáng. Nhưng anh yêu say đắm và chiều theo mọi sở thích, quan tâm đến từng thói quen dù là nhỏ nhất của nàng. Một năm có bao nhiêu ngày lễ lớn nhỏ thuộc về nàng, về phụ nữ anh đều cất công chuẩn bị những điều bất ngờ trước cả tháng trời chỉ mong được thấy nàng cười. Anh cũng không ngại lao vào bếp nằng nặc đòi mẹ dạy bằng được cách nấu ăn, thậm chí còn vừa huýt sáo vừa tranh rửa bát với đứa em gái... Nàng cũng chính là động lực để anh thêm quyết tâm vào Đại học. Ngày hai đứa nắm tay nhau bước vào giảng đường, cứ tưởng rằng những ngày tháng êm đẹp cứ thế trôi đi và không có gì có thể chia lìa được họ. Nhưng rồi cuộc sống phồn hoa nơi đô thị đã khiến người con gái ấy không vượt qua được cám dỗ mà thay lòng đổi dạ. Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Sau lần đổ vỡ ấy, anh đã tự thề với lòng nếu có lần sau, anh sẽ yêu theo một cách hoàn toàn khác... Nhưng cái cách mà anh chọn, có công bằng không, khi lỗi lầm của kẻ đến trước lại để lại thiệt thòi cho người đến sau. Và tình cảm anh dành cho nó, là Tình yêu hay đơn giản chỉ là một phép thử cho người thay thế.
Bước chân nó về xóm trọ khi kim đồng hồ dần chuyển sang 12 giờ khuya. Chẳng có bánh và hoa và càng không có anh đứng đợi ở đó. Quẳng điện thoại lên bàn, nó leo lên giường và vùi mình vào trong chăn. Kết thúc một ngày như mọi ngày. Có thể ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ đến, chở nó đi chơi hay hai đứa lòng vòng đi dạo đâu đó, nhưng nó biết chắc là anh sẽ chẳng bao giờ đề cập đến sự kiện ngày hôm nay. Thấp thoáng trong giấc ngủ chập chờn, nó lại thấy mình bước chân trên từng con phố. Có một lối rẽ khi ngang qua ngã tư, bóng nó vừa khuất thì anh chạy xe đến. Có một đoạn nó đứng trước cửa quán cà phê sách, vừa lúc anh ngang qua nhưng nó quay mặt vào trong nên cả hai không nhìn thấy nhau. Và cuối cùng hình ảnh con phố Hòe Nhai nhạt nhòa dần khi nó vừa quay đi, anh và đám bạn đồng nghiệp táp xe vào quán bò né, hôm nay là ngày lĩnh lương thì phải...
Ngày mai khi tỉnh giấc, nó và anh cần ngồi lại để nói chuyện nghiêm túc. Nó sẽ mạnh dạn nói với anh rằng "Có phải là Tình yêu thì sẽ cùng nhau bước tiếp, còn một cái gì đó na ná thì mình dừng ở đây thôi anh nhé!"