Gửi bài:

Hạnh phúc giản đơn

 Lần này tôi khóc thật khóc từ trong đáy tim mình khóc cho tình yêu của mình bị anh chà đạpKhóc cho những nuối tiếc ray rứt bấy lâu nay chỉ là thừa thãiKhóc cho chính mình khi cứ luôn bị xem là món đồ chơiThế mà tôi vẫn không ghét không hận anh

***

Một buổi chiều mưa, anh chở em trên con đường vắng em vòng tay ôm chặt anh, chỉ vậy thôi mà cái lạnh cắt da bỗng chốc tan biến em mỉm cười hạnh phúc. cứ thế chúng ta đi mãi không có điểm dừng. thỉnh thoảng anh lại cầm tay em sưởi ấm. Xe chạy mãi, chạy mãi cho đến khi cơn mưa ngớt hạt. Biển trải dài trước mắt, ánh chiều tà dần rực lên khi mây đen tan biến

- Ông mặt trời sắp về nhà sau 1 ngày mệt nhọc anh nhỉ ?

Anh mỉm cười xoa đầu em, em lại thấy thật hạnh phúc. Tựa đầu vào vai anh em nghe tiếng thở của biển, của những tán dừa lẫn trong những âm thanh ấy có nhịp tim của anh nhịp đập của hạnh phúc. tôi vờ thiếp đi vì tôi biết anh sẽ lại xoa đầu tôi mỉm cười giá như thời gian có thể dừng lại tại đây bắt tôi đánh đổi cả tính mạng cũng không bao giờ hối hận nhưng tất cả chỉ là 1 giấc mơ giấc mơ không thành hiện thực.

hanh-phuc-gian-don

Ngày ấy tôi bao nhiêu tuổi nhỉ ?. ...àh năm tôi 19 tuổi. Lần đầu tiên gặp anh. Anh hỏi tôi có muốn vào làm nhân viên bán hàng cho công ty anh không ? Lúc ấy với 1 con bé đang làm việc ở tiệm cafe không có bằng cấp tôi nghĩ đây là cơ hội hiếm có, tôi đồng y nộp hồ sơ. Lần thứ 2 gặp anh là lần đâu tiên tôi nhận tiền từ anh mà không biết rằng tôi đang đi sâu vào mê cung không lối thoát. Lần thứ 2 anh dắt tôi lên phòng làm việc, xem hồ sơ và trò chuyện về gia đình. Và lần thứ 3 tôi bỏ chạy ra khỏi nơi đó người run rẩy đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ được gì. Nếu không vì ông trời trêu ngơi có lẽ chẳng bao giờ tôi bước chân vào nơi đó 1 lần nữa và cũng sẽ không phải sỗng như 1 kẻ trốn chạy sau này. hàng tỷ lần tôi tự nguyền rủa mình, thấy mình thật đáng sợ thật ghê tởm.

Mỗi lần gặp anh trong căn phòng bừa bộn giấy tờ tôi nhắm chặt mắt mong cho mọi thứ qua thật nhanh tôi không muốn lưu giữ bất kỳ 1 ký ức nào trong đầu mình

.Lo sợ bất an cứ lớn dần trong tôi ngoài cái tên và cong ty anh tôi chẳng biết gì nữa hết tôi sợ có khi nào vợ anh sẽ xuất hiện đánh tôi chửi rủa tôi. Thời gian cứ trôi qua nếu tôi vẫn như xưa nếu như đối với tôi quan hệ với anh chỉ là sự đổi chác như ban đầu có lẽ đã chẳng có chuyện gì để nói. Câu chuyện bây h mới thực sự là bắt đầu

Tôi dần có tình cảm với anh, ở bên anh tôi không còn là 1 con rối nữa tôi dần có cảm xúc, khi phát hiện ra điều đó con tim tôi như bọ xé tan, tôi tự hỏi mình có tư cách để nói lời yêu không ? 1 người như anh có đáng cho tôi yêu không ? Mẹ tôi cũng vì chọn sai người đàn ông của mình mà chịu khổ cả đời. Còn tôi ? tôi làm gì với tình yêu này đây ? không biết người ta thế nào nhưng khi yêu tôi dường như yếu đuối hơn tôi sợ sự mất mát sợ mình bị tổn thương. Tôi sợ 1 ngày nào đó anh không cần tôi anh sẽ ném tôi ra đường như 1 thứ không còn dùng được nữa.

Nhưng đến bây giờ qua 2 năm anh vẫn rất ân cần với tôi có đôi lúc tôi tự ảo tưởng mình đang được anh yêu nhưng anh rất biết cách làm tôi tỉnh cơn mê. Anh bảo anh sẽ không để ý khi tôi lấy chồng không làm lỡ hạnh phúc của tôi. Anh có lúc như người bạn tâm giao như người cha người anh cho tôi rất nhiều lời khuyên rất nhiều khích lệ. Càng nhận ra tình yêu của mình lớn bao nhiêu tôi lại muôn trốn chạy bấy nhiêu vì tôi biết anh là người đàn ông không dành cho tôi không phải của tôi. Nhưng lạ 1 điều dù đau khổ dằn vắt nhiều như vậy nhưng tôi chưa bao giờ khóc dù cho có say xỉn thế nào đi nữa tôi cũng chưa từng rơi nước mắt. Có lúc tôi muốn rời xa anh nhưng cũng có đôi lúc tôi chie muốn nằm ngoan trong vòng tay anh không muốn nghĩ tới tương lai. ....

Biển vẫn vỗ những con sóng xô bờ nghe rào rào anh nhẹ nhàng hôn lên tóc em. Em mỉm cười anh nói

- Em lại thấy mình hạnh phúc phải không ?

Em sẽ không trả lời đâu mặc dù em đang hạnh phúc lắm lắm anh biết không ?

- anh àh anh có bao giờ thấy hạnh phúc không ?

- Chỉ cần có em là anh hạnh phúc lắm rồi

- không chịu đâu bắt chước người ta

Cơn mưa nặng hạt dần phía trước chỉ còn 1 màn sương đục ngầu. Con đường như dài hơn, vắng hơn lạnh lẽo hơn. Em luôn nói những con đường anh chở em đi qua đều là con đường của hạnh phúc những phút giây được bên anh đều là hạnh phúc vì có anh luôn kề bên nắm tay em. ....

Reng.......reng. .........reng tiếng đồng hồ làm tôi cơn mê. Là giấc mơ tôi vẫn mơ hàng đêm từ khi biết mình yêu anh. Đêm nào tôi cũng mơ được cùng anh bước đi trên con đường hạnh phúc. Nhưng tất cả chỉ làm mơ thôi. Anh vĩnh viễn không thể thuộc về tôi không thể cùng tôi sánh bước bên nhau. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại yêu anh. Còn anh chỉ xem tôi như món đồ chơi cần thì gọi đến. Yêu anh là tôi đánh mất luôn lòng tự tôn của 1 người con gái. Tôi biết nhưng ai đanh tôi di tôi cũng không thể dứt khỏi tình cảm này. Có ai đó nõi rằng :" Trái tim người đàn bà thật nhỏ bé họ không thể chứa hết hình bóng của người đàn ông họ yêu nhưng đàn ông thid khác trai tim đàn ông to lớn lắm đủ để chứa hết đàn bà trên thế gian họ đôi lúc còn không nhớ nỗi tên người phụ nữ đã đi qua cuộc đời mình " Tôi sợ 1 lúc nào đó ngay cả tên tôi anh cũng chẳng nhớ nỗi thì thất xót xa. Yêu 1 người như vậy có đáng không ?

Mọi người biết không 1 khi đac yêu con người ai cũng trở nên tham lam muốn sở hữu người mình yêu, tôi cũng thế lòng tham trong tôi cứ lớn dần lên. Tôi muốn anh biết tôi yêu anh nhưng tôi không thể nói. Tôi sợ anh không tin, chẳng người đàn ông nào tin lời 1 cô gái chịu lấy tiền đổi thân xác như tôi cả. Ngày hôm ấy tôi hỏi anh câu hỏi tôi muốn hỏi nhất

- Bây giờ anh có hạnh phúc không ?

- Có. Mà sao em hỏi vậy ?

- Em có phải người làm anh hạnh phúc không ?

Không có tiếng trả lời. Vì tôi biết anh là người không bao giờ nói dối. Trong căn phòng tôi vang lên tiếng thở dài. Tôi quyết định rời khỏi anh đó là cách duy nhất để đánh bại lòng tham đang dần làm tôi mất kiểm soát. Khuya hôm đó tôi lên xe khởi hành đi Đà Lạt Thành phố tôi mơ ước, rời xa Nha Trang xa biển xa cả anh người tôi yêu. Tôi đi timg quên

Trời Đà Lạt rét mướt, mưa phùn giăng giăng khắp lối. Trên chuyến xe vắng khách tôi kéo lê chiêc vali nhỏ đặt bước đầu tiên xuống vùng đất hứa. Dường như trái tim tôi đã ở lại bên anh. Giờ đây chỉ còn là chiếc bóng sống lay lắt qua ngày. Tôi lại làm việc cho 1 quán cafe nhỏ bên lưng chừng dốc thuê 1 căn hộ sâu trong con hẻm nhỏ hằng ngày đi làm đến tối mịt mới về nhà. Lâu thưởng cho mình chút tự do đi loanh quoanh bờ hồ. Tôi cũng chẳng biết mình đã sống như thế bao lâu rồi. Dù nói là đi tìm quên dù thực lòng muốn quên lắm nhưng lâu tôi vẫn không nén nỗi mình lắp sim điện thoại cũ vào mong chờ 1 tin nhắn của anh. Nhưng rất lâu rất lâu chẳng có tín hiệu, tôi cười 1 mình cười vì mình ngu ngốc và thiếp đi lúc nào không hay. Ngày trước tôi như cô bé con tin tưởng vào truyện cổ tích lọ lem và hoàng tử, tin rằng có ngày hoàng tử sẽ tìm đến tôi sẽ đem cho tôi hạnh phúc nhưng giờ đây người tôi đợi lại không phải chàng hoàng tử mà là. ........... tôi chẳng biết phải gọi anh là gì cho đúng nữa là nguwoif đàn ông xấu xa đã cướp mất trái tim tôi rồi bỏ chạy chăng ?

Tiệm cafe nhỏ nơi tôi làm việc có thể nhìn xuống lưng chừng dốc nhìn thấy 1 màu xanh ngắt trải dài không có điểm dừng. Khi tạnh mưa nhưng làn sương như con vương vấn có thể chạm tay lấy xuống. Thât là yên bình. Từ chỗ làm vê nhà không xa mấy 2 bên đường trải toàn hoa cái không khi lành lạnh ướt át luôn làm những đoá hoa ở đây thêm lung linh huyền diệu. Trời về khuya mà vẫn còn vài cặp tình nhân nắm tay nhau dạo phố báo hại tôi lại nhớ về anh, mặc dù tôi và anh chỉ gặp nhau trong 4 bức tường chưa từng gặp nhau ở ngoài cũng chưa từng năm tay dạo phố thế này. Đà Lạt vốn dĩ là thành phố mộng mơ nhưng không hiểu sao 1 đứa cô đơn như tôi lại thích nơi này đến vậy. Vốn dĩ tình yêu của tôi chỉ là những cái nắm tay, cái ôm thật lâu những lúc vô tình chạm mắt nhau chỉ như thể thôi cho đến khi người tôi yêu quỳ gối cầu hôn tôi nhưng tất cả đảo lộn từ khi gặp anh. Tôi rời khỏi anh mong rằng thời gian trôi qua sẽ làm tôi bớt yêu anh, mong rằng thời gian sẽ xoá dần anh trong ky ức nhưng bất giác tôi lại ước giá như anh xuất hiện ngay lúc này tôi sẽ bất chấp tất cả để giữ anh cho riêng mình. Thật buồn cười đó đâu phải lời nói của kẻ trốn chạy. Tôi tự cắn mình thật đau để ngăn những dòng suy tư vớ vẫn.

Trong căn phòng tối tôi thì thầm vào tai anh lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng

- Trưa mai em lên xe vào Sài Gòn. Sau này mình sẽ không gặp nhau nữa

Tôi siết chặt anh hôn

- Em mừng vì có thể nói với anh những lời này trước khi anh bỏ rơi em. Em cứ sợ mình sẽ bị bỏ rơi trước khi nói xa anh.

Tôi hôn nhẹ lên má anh để lại giọt nước mắt chưa kịp khô. Anh lặng lẽ nhìn tôi, nắm tay tôi

- Tại sao ? anh có làm em buồn hả ?

- Không anh không làm em buồn nhưng em không phải người sẽ mang lại hạnh phúc cho anh mà.

Tôi cố đi thật nhanh cố thoát khỏi căn phòng tôi đen đó nhanh chóng thoát khỏi tình yêu này. Hàng đêm tôi về nhớ lại giây phút chia tay hôm đó, giống như vết thương không được băng bó mỗi ngày lại càng đau hơn. Dù chạy đến nơi này để quên anh nhưng thỉnh thoảng trong đám đông tôi vẫn ngoái lại tìm kiếm hình bóng anh nhưng vô dụng anh sẽ không xuât hiện đâu.

Lẽ ra cuộc sống của tôi có chút nhàm chán nhưng thật bình yên lâu lâu có thể thả lỏng bản thân để nhớ anh cho đến 1 ngày tôi sửng sờ đến đứng không vững, ở Nha Trang lf 1 thành phố nhỏ hàng ngày tôi chạy ngang công ty anh cả chục lần vậy mà có lúc nào tình cờ gặp nhau đâu thế mà tại sao ? Tại sao lại giáp mặt ở nơi này ? Tại sao lại gặp nhau sau ngần ấy thời gian ? Là anh đi tìm tôi ? hay chỉ là sự tình cờ. Anh nhìn thấy tôi nhưng không nói gì cang làm tôi hoang mang. Qua 1 năm anh đã quên mất tôi rồi sao ? chúng tôi đi lướt qua nhau như 2 người xa lạ. Tối đó không biết tôi đã đi bao nhiêu lân quanh hồ Xuân Hương đã đứng bên hồ bao nhiêu lâu. Từng cơn gió lạnh thổi thấu vào tim. Đâu đó vang lên tiếng chuông đồng hồ điểm 12h.

- Tự kỷ nhiêu đó là đủ rồi về thôi. Có lẽ là người giống người chăng ? Tôi tự an ủi mình. dắt xe về căn phòng trọ nhỏ của mình.

Hôm sau, hôm sau nữa tôi lại có cảm giác nhìn thấy anh. Có lúc tôi mải miết tìm trong đám đông cũng có lúc sợ hãi bỏ chạy. đứng trước nhà mình mà tôi chẳng buồn vào vỉ tôi biết trong đó lạnh lẽo trống trải lắm, lặng lẽ bước ra vườn. Đà Lạt đi đâu cũng thấy hoa ban ngày hoa rực rỡ sắc màu về đêm lại nồng nàn ngát hương. Có xâu xí hay thực dụng bao nhiêu thì sống ở nơi này cũng trở nên lãng mạn. Trời đêm buốt giá đã bao lần tôi tự ôm lấy mình cuộn mình trong đống chăn dày cộm mà vẫn lạnh thấu xương. 1 vòng tay ôm chặt lấy tôi, người đàn ông sau lưng có lồng ngực thật vững chãi, tiếng tim ddpj làm ấm cả lòng tôi. Hơi ấm quen thuộc, cả tiếng thở, cả những nụ hôn đều quá đỗi quen thuộc, không 1 câu chào hỏi, không 1 lời giải thích tất cả như bị màn đêm nuốt trọn. Lần đâu tiên kể từ khi tôi bước chân đến đây chăn mền thật thừa thãi thấy căn phòng chật hẹp sao mà nóng bức, ngột ngạt. Anh thì thầm bên tai

- Anh nhớ em

Anh nói rất nhiều lần. Tôi và anh như 2 kẻ yêu nhau sợ không đủ thời gian cứ quấn lấy nhau không rời sợ nếu buông tay đối phương sẽ biến mất. Đầu óc tôi lúc này không thể nghĩ được gì chỉ biết là nỗi nhớ anh như được giả toả. Giây phút này đây tôi bỏ mặc tất cả, chỉ cần biết anh đang ở bên tôi đang nói nhớ tôi đang nắm chặt tay tôi là quá đủ rôi. dường như cả đêm tôi không dám chợp mắt sợ anh như giấc mơ.

Buổi sớm mai hôm ấy nắng nhẹ nhàng gõ cửa. Mở mắt ra tôi thấy anh đang nằm cạnh tôi chưa bao giờ tôi nhìn kỹ anh, trước đây mỗi lần gặp nhau là anh nhìn tôi chứ tôi chưa 1 lần nhìn anh. Cả lời chào tamk biệt cũng là anh lặng lẽ chào sau lưng tôi. Bây giờ có còn phải nói lời tạm biệt nữa không ?. Anh trở mình tôi vội àng quay lưng về phía anh. Tôi biết anh đang nhìn tôi. Biết bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi bao nhiêu nghi ngờ muốn có lời giải đáp mà sao cứ nghẹn đắng trong họng không thốt thành lời. Anh hôn lên vai tôi, chúc tôi buối sáng tốt lành rồi ra về. 1 lúc sau tôi quay lại anh để lại tiền và lời nhắn

- Anh ở đây đến cuối tuần ngày mai anh lại qua chỗ em nhé !

Nước mắt trào dâng không thể nào dừng lại được. Lần này tôi khóc thật khóc từ trong đáy tim mình khóc cho tình yêu của mình bị anh chà đạp. Khóc cho những nuối tiếc ray rứt bấy lâu nay chỉ là thừa thãi. Khóc cho chính mình khi cứ luôn bị xem là món đồ chơi. Thế mà tôi vẫn không ghét không hận anh. Vẫn cứ lưu luyến, thay vi trốn tránh tôi vẫn cứ gặp anh, cứ bên anh trong nỗi bất an. Anh nói nhớ tôi nhưng không hề nói yêu tôi. Anh chỉ đến gặp tôi để thoả mãn dục vọng của chính mình. Anh bảo tôi vê Nha Trang đương nhiên là không phải đi cùng anh. Anh nói anh muốn gặp tôi. Anh muốn tôi là 1 con cún nghe lời.

Mỗi đêm qua đi đến buổi sớm mai lại đong đầy nước mắt, căm phòng không bừa bộn, lanhk lẽo như nó vốn có nữa mà ngột ngạt nóng bức đến khó chịu. Nhìn đâu cũng có cảm giác anh đang ở đó. Ngày cuối cùng vì muốn thu hết can đảm tôi đã uống rất nhiều bia. Vỏ chai lăn lóc khắp sàn nhà, trời đất quay cuồng, mạnh đập như muốn vỡ tung người nóng bừng. Tôi biêt anh sẽ ngạc nhiên lắm.

- Có chuyện gì vậy em ?

Tôi nói trong làm nước mắt nói tất cả những gì tôi nghĩ ra lúc đó

- Em yêu anh nhưng chưa bao giờ em dám nói vì em biết em không có tư cách nói lời yêu anh, em chạy trốn khỏi anh vì sợ lòng tham của em sẽ phá hỏng cuộc sống của anh. em biết cái anh cần ở em nhưng em lại cần tình yêu của anh hơn tiền của anh. Anh bảo em làm sao ? Cuộc sỗng bay giờ của em không tốt nó u ám lắm anh biết không ? nhưng đối với em nó rất bình an nhưng anh xuất hiện phá tan tất cả, rồi anh làm gì ? lại ném tiền vào em chà đạp em, vậy mà 1 chút em cũng không thể hận anh không thể ghét anh. Anh bảo em phải làm sao đây ?

Anh ngồi đó nghe hết những lời tôi nói lặng im như 1 cach chuộc lỗi. Sao anh không như người đàn ông khác lao đến ôm tôi nói yêu tôi hứa hẹn với tôi 1 tương lai nào đó thì có lẽ dù là giả dôi tôi vẫn sẽ tin nhưng không anh chỉ ngồi đó như 1 bức tượng măc tôi gào khóc. Tôi trả lại tất cả số tiền anh đưa. Tôi đóngâpk cửa phòng chạy ra ngoài nhìn trời. Giá như có thêm chút can đảm, tôi sẽ gieo mình xuống từ đây. làm vậy ít nhất cũng làm anh nhớ tôi lâu hơn hay 1 góc nào đó trong tim anh sẽ thấy tiếc nuối ray rứt. Tôi thiếp đi trong cái lạnh cắt da của trời Đà Lạt. Sớm mai tôi thấy mình nằm trong phòng. Trên bàn tiền vẫn còn nguyên. Kèm theo tờ giấy ghi vỏn vẹn 3 từ :" Anh xin lỗi " chỉ vậy thôi. 1 lời xin lỗi của anh đổi lấy bao nuối tiếc ray rứt nơi tôi. Chẳng lẽ tôi đợi lâu đến thế mong chờ lâu đến thế mà anh chỉ cho tôi 1 lời xin lỗi hay sao ? cái chăn còn nồng mùi nước hoa của anh, có lẽ anh đã ôm tôi rất lâu. Vì cớ gì anh lại làm thế ? Anh có thể phũ phàng gạt bỏ tình cảm của tôi kia mà. Vậy thì vì sao lại ân cần dịu dàng đến vậy ? cuối cùng thì anh xem tôi là gì. Chính tôi cũng mơ hồ, từ lúc được gặp lại anh tôi đã lú lẫn mất rồi. Trong cơn mộng tôi yêu anh bằng tất cả sự chân thành để đổi lại giờ đây 1 mình tôi đối diện với căn phòng chật hẹp nóng bức lúc nào cũng thấm đẫm mùi nước hoa quen thuộc. Co rúm trong góc phòng tôi hoảng sợ với bất cứ tiếng động nào. Ngày lại ngày tôi như cái bóng lơ lửng, từng góc phòng đều làm tôi nhớ anh. Tôi nên hận hay tiếp tục yêu anh ? Anh để lại tiền để làm gì khi biết rõ tôi không cần nó hay anh muốn chà đạp luôn chút tự trọng còn lại trong tôi thế thì sao lại không ném thẳng vào mặt tôi nói tôi không có tư cách yêu anh nói tôi chỉ là món đồ chơi giải khuây lúc anh cần anh mà làm vậy có khi lại hay ít nhất tôi cũng biết với anh tôi có vị trí gì. Nhưng lại dịu dàng sưởi ấm tôi trong đêm lạnh giá, im lặng nghe tôi trách mắng rồi lặng lẽ ra đi chỉ để lại lời xin lỗi. Anh càng tử tế tôi lại càng yêu anh nhiều hơn bất chấp tình yêu đó là đúng hay sai nên hay không nên. Tôi phải làm sao với đống cảm xúc hỗn độn này đây. Niềm tin 1 tình yêu trong sáng đã nhuốm màu đen tôi.

Ở lại nơi này chỉ làm tôi thêm búc bối khó chịu, bỏ trốn tôi không còn muốn ở lại đây nữa. ....mà không lần này không phải là bỏ trốn nữa mà là kết thúc dù không phải ngay tức khắc nhưng mối tình này cũng nên kết thúc rồi. Có muốn hay không tôi vẫn phải bắt mình quên anh. Quên cho được tình yêu này. Có thế mỗi sáng tôi mới có can đảm mở mắt đón 1 ngày mới. Tôi dọn nhà với 1 chiếc vali nhỏ. Tôi bắt chuyến xe đi ngược về miền núi xa xôi phía bắc nơi mà chắc chắn rằng tôi sẽ không vô tình chạm mặt anh nữa. Tôi sống trong 1 thị trấn nhỏ, nơi mà mọi người đều biết mặt nhau. Cái lạnh ở đây cũng khác với cái lạnh Đà Lạt.

Ba tháng sau tôi nhận thấy mình có chút khác biệt, tôi đến nơi này để vứt bỏ tình yêu của mình vứt luôn tất cả những thứ thuộc về tình yêu ấy nhưng còn sinh linh bé nhỏ này tôi không thể xuống tay. . Thôi thì bao tiếc nuối, ray rứt đổi thành yêu thương, tôi sẽ bảo vệ sẽ yêu thương sinh linh sắp ra đời, sẽ dịu dàng ân cần như anh đối với tôi. Vậy là đủ rồi. Mùa xuân hoa mơ nở mùa hè suối róc rách ve râm ran, mùa thu là vàng bay bay, mùa đông lạnh thấu xương. Trong căn nhà nhỏ ấm áp bên bếp lửa. Giữa núi rừng vang vọng tiếng gọi :Mẹ ơi ! " Có lẽ đây là món quà thượng đế ban cho tôi chăng khi không thể yêu thương anh trọn vẹn. Hạnh phúc đôi khi quá đơn sơ, quá giản dị mà sao cứ phải trải qua biết bao nhiêu đắng cay. ........

Phạm Hải Thư

 

Ngày đăng: 06/06/2015
Người đăng: Tieu Gia
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Cãi vã chiến tranh lạnh
 

Cãi vã, chiến tranh lạnh, xin lỗi là vòng tuần hoàn của tình yêu thời niên thiếu, và khi vòng tuần hoàn này chấm dứt, tuổi thanh xuân cũng sắp sửa cáo biệt. Ngỡ rằng người mà mình đã ngẫu nhiên lỡ qua đó, cuối cùng lại hóa thành một hình bóng mãi không nhòa đi trong đáy lòng. Khi ấy thật ra đích thực là quay lưng đi sẽ là một đời.

First Love - Cửu Dạ Hồi.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage