Gửi bài:

Người đàn bà của cuộc đời tôi

Khi sinh ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là "người ấy". Những vui buồn trong đời "người ấy" chia sẻ cùng tôi. Khi tôi ốm, người ấy đau, khi tôi buồn, người ấy xót. Khi tôi vui, người ấy hạnh phúc, khi tôi thành công, người ấy sung sướng. Khi tôi vấp ngã, bàn tay người ấy luôn chìa ra cho tôi nắm lấy. Thật nhiều niềm vui bên người ấy, nhưng cũng đã không có ít lần tôi làm " người ấy" buồn, có những lúc tức giận tôi muốn không nghĩ đến "người ấy", nhưng... Và cứ mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh "người ấy" lại hiện lên trong đầu tôi. Mỗi tối, nghĩ đến "người ấy" là tôi lại thấy bình yên và dễ ngủ. Và cuộc đời của tôi sẽ chẳng thể tồn tại nếu như không có "người ấy", người đàn bà của cuộc đời tôi- MẸ.

Cảm ơn định mệnh đã cho con được là con của mẹ.

***

nguoi-dan-ba-cua-cuoc-doi-toi

Ngày 10/09/1995 là ngày mà mẹ ban cho con cuộc sống này. Được bú dòng sữa ngọt ngào- sự kết tinh đẹp đẽ nhất của cuộc đời mẹ. Và rồi từ đó, con được sống trong tình yêu thương, chăm sóc của mẹ. Theo thời gian con lớn dần.

Ngày 5/9/2001 con vào lớp 1. Sáng ấy, mẹ đèo con trên chiếc xe đạp đến trường khai giảng, ngồi sau lưng mẹ, được mẹ chở che con thấy vui và hào hứng lắm. Và sau hôm ấy, con chính thức trở thành một cô học trò nhỏ. Con đã rất muốn chạy theo nắm tay mẹ khi mẹ quay xe về nhà, nhìn chúng bạn òa khóc đòi về con cũng đã muốn làm thế. Nhưng mẹ như đã sớm đoán được điều đó nên mẹ đã nhẹ nhàng bảo với con: " con là niềm tự hào của mẹ, con ngoan ở lại học chăm, nghe lời cô giáo, trưa mẹ lại đón con về ăn cơm với mẹ. Đừng khóc con nhé, mẹ sẽ buồn đó". Cảm giác xa mẹ thật khó khăn, nhưng con sẽ không để mẹ buồn đâu mẹ ạ!!!.

Thật may mắn khi cuộc đời con có mẹ. Với con mẹ là cả thế giới.

Hằng ngày, nhìn thấy mẹ khó khăn đạp xe đi làm để nuôi con, con thương mẹ nhiều lắm. Dù gia đình mình nghèo khó, thế nhưng chưa bao giờ mẹ để con phải chịu khổ, mẹ chăm sóc con, yêu thương con hơn bất kì người mẹ nào trên thế gian này. Chưa bao giờ mẹ đi làm về mà không có quà cho con, khi thì quả ổi, khi trái táo, khi gói kẹo mà con thích. Thậm chí mẹ hiểu con hơn cả bản thân con. Con luôn tự hào vì có mẹ.

Con biết rằng không có bố nên mọi việc đều đè nặng lên đôi vai của mẹ. Mẹ vừa là mẹ lại vừa là cha, mẹ luôn lo sợ con sẽ thiếu thốn tình thương. Biết là vậy, nhưng sao nhiều lần con cứ làm mẹ phải buồn. Đã không dưới một lần trong những phút nông nổi con đã ước mình không phải là con của mẹ. Con đúng là đứa con bất hiếu mẹ nhỉ? Con biết mẹ sẽ không giận con nhưng mẹ sẽ buồn thật nhiều vì sự khờ dại của con, những nỗi đau mà con đã gây nên cho mẹ, con muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.

Những đêm dài rét buốt, mẹ vẫn thức vì con bị ốm, giọt nước mắt mẹ đã rơi khi con nói rằng mẹ không hề hiểu con, mẹ ơi con xin lỗi.

Con lên cấp ba, mẹ dành dụm tiền đi mua cho con chiếc xe đạp mới. Những đò dùng học tập của con mẹ đều chọn mua thứ tốt nhất, dù nhà mình không khá giả, sách vở con luôn được mẹ mua đầy đủ. Càng lên cao, con phải học càng nhiều và ngày càng khó. Có những hôm con đã muốn chây lười, bỏ bê bài vở. Nhưng rồi không ai khác ngoài mẹ đã động viên con, mẹ ngồi thức cùng con đến tận khuya, con bảo mẹ đi ngủ mẹ nói mẹ chưa buồn ngủ. Ngủ muộn nhưng sáng mai mẹ đã phải dậy lúc 4h để chuẩn bị bữa sáng cho con, dọn dẹp nhà cửa và đi làm. Con vô tâm chưa môt lần dậy chuẩn bị bữa sáng cùng mẹ.

Ba năm học cấp ba, con vẫn được mẹ chăm sóc từng li từng tí như còn là học sinh tiểu học, bạn bề con ai cũng ghen tỵ. Mẹ không đồng ý cho con sử dụng điện thoại, vì theo mẹ, khi đó con chưa có việc gì phải lo toan,, cần đến điện thoại, việc của con là cần học và sống vô tư, hồn nhiên đúng với lứa tuổi. Con nghe lời và làm theo lời mẹ dạy. Có hôm, đang học thể dục giữa sân trường, con bạn con nói to: " Quỳnh tồ, lát nữa về mua hộ mẹ thuốc cho gà nhé, mẹ mày nhắn tin bảo thế". Bạn con cười, nhưng chẳng sao cả mẹ ạ, mẹ cứ gọi con thế, mãi đến lúc con lấy chồng cũng được.

Năm 12, con đã không đạt giải trong kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Con đã buồn và khóc nhiều lắm, lúc đó con cảm thấy chẳng còn thiết tha với chuyện học hành, con giận bản thân mình ghê gớm, thấy có lỗi với mẹ, với thầy cô rất nhiều. Con mất hết niềm tin vào bản thân, cứ tưởng rằng con đã rớt xuống hố sâu và chẳng thể leo lên nổi. Con yếu đuối và gục ngã, không muốn cố gắng để đứng dậy. Và lúc đó, may mắn biết nhường nào khi con có mẹ. Mẹ đã ngồi bên con lặng lẽ, không trách móc, không giận giữ, mẹ đã chỉ nói với con đúng một câu rằng: " trong lòng mẹ con luôn là số một. con hãy luôn nhớ rằng hạnh phúc không phải ở nơi cuối con đườn, mà là ở chính trên con đường mình đang đi. Mẹ luôn tự hào về con, con gái ạ". Sau đêm ấy, con như thoát khỏi được tù tội, con vui vẻ và cố gắng học tốt hơn, con đã khiến cho bạn bè cảm thấy yêu thích sự mạnh mẽ ấy. Giờ đây, có nhiều lúc nghĩ lại, con tự hỏi nếu như ngày đó không có mẹ liệu con sẽ ra sao nhỉ???.

12 năm học trôi qua, thời gian con ôn thi đại học cũng đến. Bọn bạn đều chọn các trung tâm để ôn thi, còn con đã quyết định tự mình ôn thi ở nhà. Nhiều người hỏi: " sao mày không đi ôn, mầy sợ tốn tiền mẹ mày à?". Con đã không nói gì mà chỉ cười. Bởi con biết rằng: với mẹ để lo cho tương lai con thì mẹ không hề ngần ngại chuyện tốn kém. Con tự tin với khả năng của mình, ở nhà ôn thi con thấy hiệu quả hơn nhiều, lại được mẹ chăm sóc chu đáo. Sự chăm sóc của mẹ còn quý giá hơn gấp trăm lần số tiền đi học ôn, vậy mà những người không hiểu chuyện lại hỏi những câu vô nghĩa ấy. Những ngày ấy, con đã chỉ biết ăn, học, ngủ, nghỉ. Ngoài ra mẹ đã không cho phép con làm bất cứ việc gì ( kể cả việc cắm cơm). Những đêm khuya con thức học bài, mẹ lọ mọ dậy làm đồ ăn cho con. Mẹ đã hướng dẫn con cách học theo sơ đồ cây, quả thật cách mẹ dạy dễ nhớ lắm mẹ ạ!. Mẹ cố gắng tìm hiểu rồi nấu cho con những món ăn ngon, bổ, tốt cho sức khỏe trong thời gian ôn thi. Trong giờ ăn, mẹ đều nhường hết cho con, mẹ cứ nói rằng mẹ không thích món đó, nhưng mẹ ạ con thùa hiểu ý đồ của mẹ. Nhiều hôm con đã giận mẹ vì không chịu ăn thức ăn. Con nhớ lắm nồi cơm nếp đỗ mà mẹ đã phải thức dậy lúc 3h sáng để nấu cho con ăn hôm con đi thi đại học. Con đã làm khổ mẹ nhiều lắm, con tự dặn lòng mình không được làm mẹ thất vọng.

Kết thúc kì thi, con về nhà với mẹ. Không hiểu sao con đã chẳng hề tự tin vào kết quả bài thi của mình, mọi người hỏi con đều bảo không làm được, sẽ chẳng đỗ được đâu. ấy thế mà sao mẹ vẫn cứ có một niềm tin vững chắc nơi con đến thế. Mẹ cứ bảo rằng: " con phải tự tin vào bản thân mình chứ, mẹ tin con sẽ đỗ". Rồi ngày qua ngày, kết quả của kì thi sắp có, con đã đòi mẹ cho con đi làm, ở nhà con sợ nếu không đố con sẽ không chịu được. Nhưng mẹ không đồng ý: " cứ để xem sao đã, nếu không đậu thì ôn thi lại".

Đêm hôm ấy, cái ngày mà trường con báo điểm, mẹ con mình đang chuẩn bị đi ngủ, 21h53', thằng Kiên- học cùng lớp với con bất ngờ gọi điện:

" - alo, Kiên à?. Có việc gì không? – con

- à ừ trường mày báo điểm chưa? – Kiên

- chưa. Lúc chiều tao xem mà chưa có mày ạ. – con

- thế à? Thế mày chưa biết à? – Kên

- ừ chưa mày – con

- Phan Thị Quỳnh ( sbd..., ngày sinh, trường ...) có đúng của mày không?- Kiên

- ừ đúng. Sao thế mày? –con

- 22,5 điểm nha- cái đứa to mồm kêu mình không làm được – Kiên

- Thật không đó, ai nói, nói khi nào, tao xem hồi chiều chư có mà?????? – con

- Trường mày vừa công bố điểm đấy, vào xem đi tao không đùa đâu. Chúc mừng mày nhé! – Kiên".

Con chạy ù vào nhà báo ngay với mẹ, mẹ reo lên, lần đầu tiên con thấy mẹ vui mừng đến thế. Đêm hôm ấy, hai mẹ con mình đã chẳng thể ngủ nổi vì vui mừng. Rồi chúng bạn, cô giáo gọi điện chúc mừng con. Con đã thấy mẹ chảy cả nước mắt, con biết giọt nước mắt ấy là sự vui sướng của mẹ.

Ngày con lên đường nhập học mẹ đã dặn dò con đủ thứ. N Mẹ vẫn không thể ngừng lo lắng vì con.

Và hôm nay đây, khi con một mình sống ở đất thủ đô. Cuộc sống xô bồ, ngột ngạt khiến con khó thở, con đã rất muốn bỏ cuộc, nhưng rồi cũng chính là mẹ đem lại cho con niềm tin, ý chí và nghị lực, giúp con mạnh mẽ bước tiếp trên con đường con đã chọn.

Con cảm thấy chán ghét lắm cái cảnh tắc đường, những ngôi nhà cao tầng, những bữa cơm không có mẹ, ở nơi đây con buồn lắm mẹ ạ. Nhưng những thứ đó đâu là gì so với những giông bão mà mẹ đã phải trải qua trong đời để cho con có được cuộc sống ngày hôm nay mẹ nhỉ/?!

Mẹ! Dẫu con biết sự hi sinh của mẹ vì con quá lớn lao, tình thương mẹ dành cho con vô bờ bến, nhưng chưa bao giờ một lần con bày tỏ tình cảm của mình đối với mẹ. Nhưng con tin rằng: bởi mẹ con ta cùng chung một dòng máu nên mẹ sẽ hiểu được lòng con.

Cảm ơn mẹ nhiều lắm!!! Con xin cảm ơn cuộc đời đã ch con là con là con của mẹ.

Hãy bên con mãi mẹ nhé- người đàn bà của cuộc đời con!!!!!..............

Con yêu mẹ, yêu nhiều hơn tất cả

Nhưng chắc không bằng tình mẹ yêu con.

Con gái yêu của mẹ

Ngày đăng: 26/06/2015
Người đăng: quynh phan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Những người không có kỷ luật là nô lệ của cảm xúc, dục vọng và đam mê
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage