Gửi bài:

Cô gái có nụ cười của nắng

Dạo này tôi thấy em mệt mỏi, thời gian cùng như công việc đang thao túng em. Tôi hỏi em có sợ không? Em cười khờ khạo bảo rằng nếu không buồn phiền em chẳng thể lớn lên được...

***

Một ngày nóng bức, tôi thấy em lơ đãng đứng bên hiên hè tóc em dài bay theo làn gió, mong manh như những cây cỏ dại đang nghiêng mình trong nắng. Em thoạt nhìn như loài hoa dại, ngang tàn và bất diệt nhưng đã có đôi lần tôi thấy em trầm mặc cô đơn đến khắc khoải nỗi lòng. Em bảo tôi cái thế giới mà cả tôi và em đang sống thật sự quá nhiều phiền muộn, càng lớn con người ta càng có nhiều gánh nặng để tiếp tục cuộc sống bởi lẽ khi đó ta không chỉ sống cho riêng bản thân mình. Tôi tử hỏi em có gì ngoài bề ngoài kia? Cuộc sống của em chứa chất những nỗi lòng khó nói gì để một cô gái đang ở tuổi đẹp nhất cuộc đời lại có nhiều suy nghĩ như vậy? Tôi và em dường như quen mà không, song song đồng hành cùng nhau để tôi biết rằng cô gái như em không hiếm nhưng rất đặc biệt. Em sinh vào những ngày tháng năm, ngày em bắt đầu cuộc hành trình khởi nguồn bằng năng lượng ánh sáng vậy nên bên cạnh em khiến người ta thấy ấm áp và hết sức an toàn. Em đi ngang cuộc đời một người sẽ để lại những ấn tượng mạnh mẽ hoặc không có gì, và tôi là ngoại lệ.

co-gai-co-nu-cuoi-cua-nang

Một cô gái như em sẽ khiến người ta lầm tưởng bởi cái mặt nạ hoàn hảo bên ngoài, nếu đứng bên cạnh em khiến đối phương có cảm giác được tiếp thêm sức mạnh thì với chính bản thân em đó là điều ngược lại. Em gồng mình để cùng hòa nhập và ngang tàn trước bão tố cuộc đời. Em vô cùng lo sợ trước sự thay đổi vậy nên sau khuôn mặt ấy là những giấc mơ ám ảnh đến bất an mỗi khi đứng trước ngưỡng cửa của sự quyết định. Dù nỗi lòng đang gào thét đến tê dại thì vẻ ngoài của em vẫn bình tâm và trầm mặc đến lạ. Đôi khi em muốn được sống vô tư và có thể gào thét hết những tâm tư thật sự ra bên ngoài như những kẻ ngoài kia, nhưng em không thể. Em không muốn tỏ ra yếu đuối như tâm can ấy, em muốn mình mạnh mẽ bên ngoài chí ít có thể làm điểm tựa cho những người thân bên cạnh. Tôi từng có một mong muốn được thấy em như những cô bạn của mình, hồn nhiên đúng tuổi, rong ruổi đuổi theo những giấc mơ viễn vông phó mặc cuộc đời. Nhưng em thì không, em có thể tạo dựng niềm tin cho người khác nhưng với bản thân mình em không bao giờ đặt trọn niềm tin cho ai bất kể cả tôi. Em cười với bạn bè của mình, em là niềm cảm hứng cho những cuộc vui, em là động lực cho người ta bước lên phía trước bất chấp em có thể đi phía sau mỉm cười hạnh phúc. Sau này tôi mới hiểu bởi vì tất cả những gì em làm đều có mục đích, bất chấp người khác có thể hiểu nhầm miễn sao sau thành công của họ có bóng dáng của một người vô hình và đó là em. Tôi từng thắc mắc tại sao một người có như em lại có thể chấp nhận làm kẻ vô hình, em chỉ cười nhạt rồi nói một cách bâng quơ " không phải ai sinh ra cũng đã là ánh sáng, nếu không có bóng tối thì vẻ rực rỡ kia có thể chỉ là hư vô". Tôi hiểu một kẻ như em thích cuộc sống hướng nội, chỉ cần theo khuôn khổ và truyền thống vậy là đủ. Không cần hào nhoáng, em xem thường sự khoe mẽ và bành trướng, em tôn trọng quyền cá nhân của mỗi người và rất dễ đồng cảm với những người lao động nghèo vì em hiểu giá trị con người không nằm trong hai từ "ngoại hình" và "gia thế".

Dạo này tôi thấy em mệt mỏi, thời gian cùng như công việc đang thao túng em. Tôi hỏi em có sợ không? Em cười khờ khạo bảo rằng nếu không buồn phiền em chẳng thể lớn lên được, mỗi lần tiếp xúc với môi trường mới em lo đến điên dại, nhưng cái dáng vẻ bất cần lại quá trái ngược với nỗi sợ hãi đó. Em gặp được một môi trường công việc mới, năng động nhưng đầy đua tranh tôi hiểu đó chắc chắn là điều khó để một con người như em dễ dàng chấp nhận. Rồi một ngày em hẹn tôi ở quá cà phê nhỏ, khi tôi thấy cái dáng vẻ trầm lặng ngồi bên hiên nhà, mắt rảo hoánh nhìn vu vơ, tôi chắc chắn em đã nghĩ gì đó rất nhiều. Cười nhạt em bảo tôi, mới đi làm nhưng lão sếp rất có thành kiến với em, ông dường như moi móc đủ thứ từ trên trời xuống đất và bêu xấu em với mọi người chỉ vì một lý do là ông ganh tỵ. Ừ thì em tốt số có người quen giúp đỡ nhưng một kẻ như tôi mới đủ hiểu đó là bề ngoài hào nhoáng của em còn lại tất cả đều do em nỗ lực và tự lập rất sớm, thành quả em đạt được chẳng dễ dàng gì đó là nước mắt đấu tranh sinh tồn mà ai giống như em cùng đều phải trải qua. Vậy em định làm gì với lão? Tôi lại hỏi em và lần đầu tôi thấy em nhìn tôi lạ đến thế, Em đã trả lời:

...."Chỉ cần anh ở phía sau và đẩy em lên trước, dù là 3% cơ hội em cũng sẽ trở về em của bốn năm trước và biến em mạnh mẽ hơn em của ngày hôm nay"

Một cái ngoắc tay thôi tôi đủ hiểu em đã sẵn sàng vào trận chiến mới, một trận chiến giành lại thế cân bằng cho chính em như bốn năm trước đây và tôi biết dù khó khăn nhưng em sẽ không từ bỏ. Chiều hôm đó gió nhẹ, nắng nhạt màu tôi yêu màu trời và em chọn cho mình chiếc áo màu xanh, chiều hôm đó tôi đã cùng em đi bên những tán cây trải dài bóng mát, cả hai đều im lặng cho đến khi tôi lên tiếng:

" Silence is the uttrinate eloquence of sorrow."

Và em đã mạnh mẽ trả lời tôi rằng :

" Silence is the most powerful scream."

Thế là chúng tôi đã bật cười, phải thế chứ đó mới là cô gái tôi đã từng quen.

Dành tặng cho em cô gái của tôi

-Taurus soul and spirit-

 

Ngày đăng: 29/06/2015
Người đăng: hang hang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Thanks facebook
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage