Em nhớ anh
Gửi anh chàng trai của mùa thu, em gọi anh là chàng trai của mùa thu vì em gặp và quen anh vào mùa thu năm ngoái, tầm cuối tháng 9 năm 2014. Anh đã làm em thấy yêu cái mảnh đất xa lạ đó, anh đã cho em biết cảm giác được quan tâm là như thế nào, sự nhẹ nhàng, tinh tế mà chưa người con trai nào em quen có được và anh cũng cho em biết sự hụt hẫng, đau khổ và nhớ nhung ra làm sao. Và đến tận bây giờ đôi khi em vẫn nghĩ và nhớ về anh nhiều lắm chàng trai mùa thu à!
***
Có những khi em chìm đắm trong nỗi nhớ anh, mà quên đi rằng xung quanh em còn những người con trai thật long muốn đến bên em. Nhưng em không thể nào lừa dối chính bản thân mình được "Em nhớ anh". Lúc nào em cũng nghĩ vè anh, bao lần em đã quyết tâm phải quên anh. Cơn gió mùa thu mát mẻ thổi qua cuộc dời em ngăn ngủi nhưng để lại sự dịu mát mãi mãi. Cơn gió đó làm cho chiếc chong chóng tre quay tròn. Em từng ví anh là gió và em là chong chóng, nhưng có lẽ anh không phải cơn gió bình thường mà là dư âm của những trận bão hè còn sót lại sang thu làm gãy chiếc chong chóng tre làm nó không thể quay được nữa thì đúng hơn.
Nhớ cái lần đầu gặp anh trong bữa ăn trưa tại căng tin, anh gây cho em ấn tượng về một chàng trai khá đẹp trai nhưng ít nói, có đôi chút lạnh lùng và sự cô độc trong bước đi, nhưng em cũng không quan tâm cho lắm.
Cho đến cái ngày anh chủ động nhắn tin cho em ý, hôm đó em và bạn em đi ăn khá muộn. Sự chủ động của anh làm em ngạc nhiên vô cùng, và càng ngạc nhiên hơn khi mà chính anh là người nháy vào số em dạo trước đó, em nghe mà không nói gì. Vì sao em nhớ ư? Chắc là do cái bản tính hay để ý của em đấy, em ấn tượng số của anh vì nó đẹp mà hihi...Hóa ra hôm đó anh định gọi nhưng bị mọi người trêu nên anh tắt đi luôn. Nhưng càng nghĩ, em càng không hiểu sao anh lại lấy số và nhắn tin cho em? Từ cái lần gặp nhau đó, em chưa có khái niệm là anh sẽ chủ động nói chuyện với em đâu. Chắc anh cũng thắc mắc tại sao em lại có cái suy nghĩ như vậy, dễ hiểu thôi mà anh. Cứ thử nhìn xem, em một đứa con gái 22 tuổi (nhưng nhìn cái bản mặt nhiều người nghĩ em phải già hơn), nhan sắc thuộc vào hạng "nhìn cũng tạm được" không quá xấu như Thị Nở của Chí Phèo, được vớt vát lại cái dáng cũng không đến nỗi lùn lắm (1m60) da cũng trắng. Còn anh thì sao nhỉ, chàng trai 27 tuổi, cao 1m70, gầy gầy, so với con trai thì da anh cũng thuộc loại trắng đấy chứ, đẹp trai, mũi cao nhưng khá lạnh lùng, ýt nói và không thể thiếu sự ga lăng. Nhưng đến khi anh nhắn tin cho em làm con bé ngạc nhiên, cứ ngỡ anh xin số nhầm em sang đứa bạn em.
Anh bước vào cuộc sống của em thật bất ngờ và lặng lẽ khiến trái tim em rung động. Cứ bắt đầu như vậy thôi đó, bắt đầu từ những tin nhắn hỏi han, nói chuyện, trêu nhau, rồi đến nụ cười khi cả 2 chạm mặt nhau ở đâu đó. Rồi những lần anh chẳng quản quãng đường hơn 30km, 11h đêm anh còn bắt xe xuống để nói chuyện với em, vì cả hai đâu có thời gian đâu chứ đúng không anh? Em nhớ có lần cả 2 cứ ngồi hóng gió nói chuyện đến tận sáng. Mà hay thật, chả hiểu chuyện ở đâu mà 2 chúng ta nói nhiều như vậy, anh kể về những điều anh nghĩ và anh muốn, em kể những suy nghĩ của em về cuộc sống. Và đôi khi cả hai chúng ta kể cho nhau những câu chuyện mà mình đã trải qua. Và cả sự quan tâm, chu đáo của anh nữa chứ. . Từ khi quen anh, em biết cái cảm giác được quan tâm như thế nào, mà trước tới giờ những người con trai đến bên em chưa hề cho em cái cảm giác đó, được quan tâm, thấy an toàn, tin tưởng vào anh, anh nhắc em không được nhịn bữa sáng, mắng em vì ăn ýt, sợ em đói...
Em không rõ mình có tình cảm với anh từ khi nào, trước đó e đã dặn lòng mình không được có tình cảm với anh, vì chưa chắc đã đến được với nhau, em cũng chỉ ở đây 1 thời gian mà thôi, em không thể ở đây được vì em còn có gia đình, bố mẹ em không chấp nhận con gái đi làm xa mãi được. Còn anh, công việc ở đây ổn định, anh cũng không thể vì em (nếu yêu nhau) mà bỏ việc để về Hà Nội với em được, mà chắc gì bố mẹ anh đã đồng ý để anh yêu em khi mà xung quanh anh còn có nhiều cô gái hoàn hảo hơn em cả về nhan sắc lẫn kinh tế. Dặn lòng mình là như thế, nhưng em đã không làm được
Em nhận ra mình yêu anh khi em phải về quê để làm thủ tục nhập học liên thông, khi mà em thấy nhớ anh, muốn nhanh chóng lên đó với anh.
Đấy, anh làm em có tình cảm với anh xong rồi anh thờ ơ, im lặng. Đôi khi em nghĩ chắc lúc đó anh chỉ muốn đùa vui mà thôi, nhưng bao cử chỉ trước đó của anh làm em gặt đi cái ý nghĩ không tốt về anh lúc đó. Cái lúc mà em nhận được tin nhắn của anh, em cảm thấy đau và hụt hẫng, hóa ra thời gian qua với mình chỉ là mơ, một giấc mơ có anh. Trái tim anh đã mãi thuộc về chị ý, người con gái khiến anh yêu say đắm, khiến trái tim anh chết đi và khiến anh quyết định xa quê đến vùng đất xa lạ làm việc. Em đã biết tình cảm của anh với người yêu cũ sâu đậm dù anh không nói, vì em không ngốc tới mức khi anh nói chuyện nên anh bỏ công việc cũ lên đây làm, chẳng còn lý do gì ngoài chuyện tình cảm đâu anh. Nhưng em nghĩ rằng, mình sẽ làm anh quên được người đó, dù không quên hẳn nhưng cũng không nhớ như trước, có lẽ em đã sai đã quá tự tin vào mình. Em không khóc, vì em biết mình phải mạnh mẽ, dù em có khóc cũng chẳng thể có được anh. Nhưng em lại tìm đến rượu, đúng như con người ta nói rượu giúp ta giải sầu nhưng càng uống em càng nhớ anh.
Mỗi lần chạm mặt anh, em thấy tim bị bóp chặt lại, nụ cười của em vẫn trên môi nhưng không ai biết rằng em đang suy sụp vô cùng. Gặp anh, bao nhiêu kỉ niệm ùa về, quen anh mới được một thời gian ngắn thôi, nhưng đủ để trái tim em lỗi nhịp khi thây anh, khuôn mặt đó thời gian trước vẫn còn cười nói với em, nhưng sao giờ nhìn anh tiều tụy và hốc hác, không còn nụ cười trên môi anh lạnh lùng và cô độc hơn trước.
Anh còn nhớ câu trả lời của anh khi em hỏi anh là nếu em về Hà Nội anh có còn nhớ tới em không? Anh còn nhớ lần em về nhập học đùa rằng sẽ không lên đó nữa anh đã nói gì với em không? Có thể anh quên, nhưng đến giờ em vẫn nhớ như in, mọi thứ về anh em không thể nào quên, nhớ lần anh dẫn em đi chơi, nhớ những lần chơi đánh bài quỳ, nhớ lần ngồi thâu đêm nói chuyện với anh...
Bạn em từng hỏi em có hận và ghét anh không. Em nói không, không hiểu sao em không thể ghét hay hận anh được và nếu cho em 1 điều ước thì em sẽ ước mình có đủ can đảm để theo đuổi anh. Đôi lúc em nhớ anh vô cùng, bao lần muốn nói chuyện với anh, nhưng em lại không đủ can đảm để nhấc máy gọi cho anh, không đủ can đảm để nói cho anh nghe tình cảm của mình. Không biết dạo này anh thế nào rồi? Em rất muốn được gặp anh.
Trái tim em giờ lạnh giá, chẳng người con trai nào khiến em rung động, dù lý trí em mach bảo người đó có tình cảm với em, nhưng lý trí của em không thắng được con tim. Trái tim em đã đóng băng rồi anh ak. Em không thể mở lòng với bất cứ ai cả vì em không thể quên được anh và em chưa bao giờ hết hi vọng rằng một ngày nào đó anh nói anh yêu em. Cho dù sự hi vọng của em quá ảo tưởng nhưng em vẫn không ngừng hi vọng đâu anh. Sự tưởng tượng đó của em làm em nguôi ngoai nỗi nhớ anh phần nào trong thời gian qua đó anh.
Dạo gần đây, em càng hay nhớ về anh, mỗi đêm trước khi ngủ em luôn nghĩ giờ anh đang làm gì, có khi nào anh nhớ tới em hay không anh? Đôi khi chỉ là 1 chút thôi 1 chút xíu thôi có không anh? Nhớ tới cái con bé hay gọi anh là dì ghẻ, cái còn bé đanh đá chuyên dọa bán anh sang Trung Quốc và cũng chính là cái con bé mà anh từng tâm sự thà bị một người bắt nạt còn hơn bị nhiều người bắt nạt. Thật buồn cười, chả hiểu sao khi nói chuyện với anh em chỉ thích trêu bán anh đi, rồi gọi anh là dì ghẻ, mặc dù anh hiền lành, chẳng độc ác như mụ dì ghẻ trong chuyện và em thì ngược lại, ghê gớm chỉ thích bắt nạt anh.
Những ngày qua em rất nhớ anh, lúc nào cũng nghĩ tới anh. Và không biết anh có nhớ em không? Em không biết mình phải làm sao khi mà càng ngày em càng nhớ anh. Và em không biết đến bao giờ em có thể quên được anh.