Nhật ký trưởng thành - Hợp đồng tình yêu
Giá như anh hiểu, con gái chỉ cho đi điều quý giá ấy khi họ thật lòng yêu một người, một người không biết trân trọng cô ấy...
***
Kỳ 1: Ngày anh tỏ tình
Một buổi sớm còn mê ngủ, nghe chuông tin nhắn facebook tới, theo phản xạ tôi nắm lấy điện thoại và một điều không bao giờ ngờ tới đã xảy ra "Anh yêu em" – từ một người tôi thầm mến đã lâu. Dụi mắt, tim đập nhanh, hồi hộp kỳ lạ, hấp tấp ôm điện thoại chạy xuống lầu để bắt sóng wifi mạnh hơn, đầu không ngừng suy nghĩ về câu trả lời. Anh biết không? Tất cả cảm giác như hoa nở trong lòng đó nguyên vẹn đến tận bây giờ.
Tôi nên tự tin vào bản thân mình hơn thay vì cứ nghĩ người khác sẽ sớm phát hiện ra rằng tôi nhàm chán và thật ra không có gì nổi bật, thú vị như họ tưởng. Tôi không nổi bật, tôi chỉ khác biệt, và sự khác biệt đó có làm nên được trò trống gì hay không vẫn còn là một ẩn số.
Anh biết tôi thích anh phải không? Ừ tôi thích loại người như anh, nhưng chỉ là thích, nhưng anh yên tâm đối với tôi ranh giới giữa thứ cảm xúc thích và yêu nó gần nhau lắm, tôi không phải là người thích nhất thời, quên đột xuất, ít ra mớ cảm xúc ấy cũng phải diễn tiến đến tận vài năm. Nó có duy trì được lâu dài hay không còn nằm ở đối phương, tôi nghĩ anh thú vị hơn người cũ của tôi rất nhiều, tôi đánh giá anh rất cao, nhưng tôi không hy vọng quá nhiều.
Thật ra, tôi là một con bé trung thực, không có khả năng nói dối, bốc phét, càng không thể trở thành cô gái trong mơ của anh, tôi chỉ cố gắng, đem những gì tốt nhất của tôi gửi trao đến anh. Yêu anh, tôi biết mình sẽ bị lép vế vì địa vị xã hội, tuổi tác, độ thú vị của anh có thể đánh giá là hơn tôi, sẽ rất khó đuổi kịp và quân bình mối quan hệ, anh luôn đi trước tôi. Chỉ duy nhất một điều tôi có thể làm để bình đẳng với anh, đó là làm anh yêu tôi nhiều hơn. Tình yêu đó sẽ khiến chúng ta bằng nhau, khó chứ không phải không thể. Ban đầu có thể tôi sẽ phải chịu thiệt thòi, dường như trong mắt tôi, đàn ông luôn vô tâm cái cách đó, và đàn ông tôi yêu lại càng vô tâm hơn..
Tôi không sợ đau, vì tôi tin vào nhân quả, nếu trước tôi chịu khổ sở vì anh thì sau anh sẽ nhận lại tất cả. Không phải lúc nào cũng có thể áp dụng, người cũ của tôi dĩ nhiên không bằng anh, ngoài tôi ra anh ấy khó có thể tìm một người yêu anh ấy, nhưng anh thì khác, có hàng tá cô gái mong muốn được anh để ý đến. Tôi chỉ là một lựa chọn trong số hàng trăm lựa chọn, anh không thể nói lí do vì sao anh chọn tôi, mối bất an trong tôi vẫn còn đó..
Và tôi biết trong tương lai nếu chấp nhận mối quan hệ lệch pha này, tôi sẽ còn cảm thấy bất an nhiều, nhiều hơn, nỗi lo sợ bản thân kém duyên, kém thú vị hơn những cô gái xung quanh anh. Tôi vẫn đang học cách tự tin vào bản thân, và tôi mong anh đừng đạp đổ tất cả vì một phút hứng lòng, muốn tìm ai đó để xõa.
Có lẽ tôi đòi hỏi quá nhiều vào số phận, trong khi bản thân chưa đủ cố gắng, được anh để mắt tới đã là may mắn. Không, nếu tôi nghĩ vậy tôi sẽ tự hạ thấp chính mình, địa vị xã hội tôi thực tế đã không bằng anh, nhưng tôi nên kể đến những điểm mạnh để tôi có thể tự tin nói chuyện ngang hàng với anh. Tôi trẻ hơn anh, xinh gái hơn anh, dĩ nhiên, về khía cạnh sắc đẹp tôi hơn anh, về khía cạnh lẻo mép, khua môi múa mép biến đúng thành sai có thể chúng ta ngang nhau, tôi có thể tự tin tuyệt đối khi chúng ta tiếp xúc qua mạng, còn thực tế thì.. chưa biết, đợi đó. Còn về mảng tài giỏi thì tôi không chắc, tôi có thể thua anh về mặt này nhưng hơn về mặt kia, khó mà đánh giá, chủ yếu anh đã có công việc ổn định và được nhiều người yêu mến, vậy là anh đã thành công hơn tôi rồi. Ừ nhiêu đó thôi, phải để lại chút gì đó để tôi yên tâm rằng mình xứng đáng được anh chú ý chứ.
***
Kỳ 2 : Vội
Tôi tin anh một cách quá thể, không hiểu sao tôi có cảm giác tin tưởng anh nhiều như vậy, so với một mối quan hệ mới chớm nở, add facebook nhau trên dưới một tuần. Nếu là một người khác, tôi chắc sẽ không tin tưởng đến vậy, tin anh nói thật một cách mù quáng, không có bất kỳ bằng chứng nào. Đó là vấn đề về trái tim và cảm giác, trực giác của tôi mách bảo anh không xấu, nhưng anh là kẻ vô tình, tôi nghĩ đúng ý anh rồi phải không? Anh vốn cố chứng tỏ cho người khác mình vô tình, phũ phàng đến bao nhiêu mà. Anh hành xử như một người bất cần, một người từng trải và vấp ngã, nên dựng lên quanh mình một bức tường bảo vệ, để không ai có thể nhìn thấu anh. Anh cố tình làm ra vẻ xa cách, làm khó người khác, ai kiên trì đến cuối cùng, phá vỡ bức tường đó sẽ đủ tiêu chuẩn trở thành tri kỷ của anh. Anh nghĩ anh có hứng thú với tôi, nhưng vẫn muốn tôi xoay sở xông qua bức tường đến trái tim anh, chứ không hề chủ động gợi mở. Anh chỉ cho tôi một gợi ý, bắt tôi phải tự mò mẫm, anh thật ác lắm đấy!
Đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu được với nét tính cách như vậy bằng cách nào mà anh đã chủ động mở miệng nói ra mấy lời đó với một người lạ anh không hiểu rõ, chứng tỏ anh thực sự tìm thấy tôi thú vị hoặc là anh chai mặt rồi, quá quen kiểu tán tỉnh đó. Cách anh mở đầu cuộc hội thoại cũng khác người, anh muốn dò ý, và khi thấy tôi cũng có ý thích anh, anh thả trôi nó để tôi tự bơi. Anh thật sự làm tôi hoang mang, hiện giờ tôi hoàn toàn không có khái niệm sẽ làm gì tiếp theo, dù tôi biết mình phải làm một cái gì đó. Ấn tượng tốt sẽ sớm phai mờ nếu một trong hai ta không tiếp tục gây ấn tượng, đối với anh chuyện đó khá dễ, vì anh vốn đã quen với chuyện suy nghĩ mấy ý tưởng quái đản, bá đạo, còn tôi là vô cùng gian truân, tôi không nghĩ được gì nữa cả, trong tình yêu tôi thật rất ngu muội. Tôi e mình sẽ làm hỏng chuyện mất thôi, cơ hội này phải chăng đến từ Chúa, tôi biết mình phải hành động trước khi anh tìm thấy một người khác thú vị hơn. Tôi biết trong tương lai không tránh khỏi đối mặt điều đó, biết tôi sẽ buồn vì anh, nhưng tôi chấp nhận đánh đổi để lấy lại chút hạnh phúc nhỏ nhoi.
Vấn đề cái tôi
Cái tôi anh quá lớn, cái tôi của tôi cũng không phải nhỏ, nếu tôi im lặng anh cũng sẽ im lặng, vậy lúc trước anh đến làm chi?
Thứ gì thuộc về mình sẽ là của mình, dù vật đổi sao dời, vẫn một câu châm ngôn cũ. Tôi sẽ không níu kéo bất kỳ thứ gì về anh, cũng như những lần yêu trước, hành xử thế nào là quyền của anh, tôi ổn mà anh. Chúng ta nếu không có duyên nợ thì có vui vẻ đến thế nào cũng không đến được với nhau đâu. Nên vậy, để cho mọi chuyện tự nó dàn xếp, anh bắt đầu, anh có thể kết thúc nó, tôi sẽ chỉ hưởng ứng mà thôi. Ừ, tôi là một con người thụ động thế đấy, cảm ơn vì đã nói những lời tưởng chừng như đùa đó ra với tôi. Có lẽ sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp trang trí thêm cho cuộc đời nhàm chán của tôi..
***
Kỳ 3: Tôi không từ bỏ được..
Tôi cảm thấy bản thân đang dần thay đổi, tôi không còn là chính mình nữa, trước đây dù thích ai đến cách mấy tôi cũng không hề chủ động còn bây giờ tôi phải xuống nước với anh. Tôi không từ bỏ anh được, tôi không làm được..
Anh định hành xử như vậy đến bao giờ? Anh đừng như vậy nữa, tôi đau lòng lắm. Anh không biết rằng tôi đã bị tổn thương đến mức nào khi biết rằng thật ra thứ anh muốn là..
Đáng ra tôi phải biết điều này sớm hơn, những nghi ngờ của tôi xung quanh việc anh chủ động cưa cẩm, đều tan biến, bị lấn át đi như chính lý trí của tôi, quá tin người và ảo tưởng chính là điểm yếu của tôi. Tôi biết, tất cả chỉ là một bức tranh tuyệt đẹp do tôi tự vẽ ra, tôi kỳ vọng ở anh hơn những gì được phép và bây giờ nhận lấy thất vọng tràn trề. Thà anh đừng đến và đem cho tôi những ảo tưởng..
Tôi bảo anh làm vậy tội nghiệp người đến sau, anh nói vậy ai tội nghiệp anh? Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi thừa biết quá khứ của anh không mấy tươi đẹp, chuyện tình cảm mấy ai tốt đẹp hết đâu, nhưng anh à, sao anh không nghĩ theo hướng tích cực hơn. Ai đó có thể hàn gắn những mảnh vỡ ấy, có thể xoa dịu đi vết thương trong anh mặc dù họ chẳng có lỗi lầm cũng như trách nhiệm gì cho nỗi đau của anh, nhưng họ vẫn tình nguyện..
Quãng thời gian tính bằng ngày, bằng tuần, chưa có gì gọi là sâu đậm, vậy mà tôi vẫn đau, anh à. Tôi đau không phải vì tình yêu bị chối từ, mà vì anh xem lời yêu từ chính miệng anh thốt ra ấy như một trò chơi. Anh cũng như người cũ của tôi, thích gieo rắc hy vọng, anh đạt được gì sau chuyện đó? Anh thấy vui không? Trò đùa này làm anh vui chứ? Còn tôi, như chết lặng..
Là do tôi bơi trong mớ cảm xúc tự mình ảo tưởng, anh không có lỗi, tôi ước anh đừng bao giờ mở lời, tôi ước tôi chưa bao giờ biết anh. Món quà của Chúa lại hóa ra là đòn trừng phạt, chuyện này rồi sẽ đi tới đâu? Tất cả rốt cuộc chỉ là để vui vẻ sao? Lấy tình yêu ra để đùa bỡn? Lấy tình dục ra để mua vui? Anh là loại người đó sao? Anh nói rằng chúng ta làm một thỏa thuận, cho tôi chọn quyền lợi được hưởng sau này, anh nghĩ tôi sẽ chọn gì? Anh có bao giờ nghĩ đến rằng tất cả tôi muốn chỉ là được tìm hiểu anh sâu hơn, đơn giản làm bạn cũng đã vui rồi, tôi đánh đổi bản thân cũng chỉ vì điều đó..
Anh nghĩ gì khi hành xử như một thằng đàn ông tồi, sống vì tình dục cái cách đó? Anh xua tôi tránh xa anh nếu không thích, vì ngoài chuyện tình dục ra, anh không có gì để nói với tôi cả, anh khẳng định điều đó với tôi.. Anh có biết tôi đã cảm thấy thế nào không..? Lòng tự trọng của tôi bị méo mó nhưng vẫn không đành lòng lên tiếng, bởi vì tôi.. thực sự mến anh. Và tôi ước tôi có thể đem sự mến mộ ấy chôn chặt vào đáy tim như cái cách tôi làm bao lâu nay đối với những con người tôi yêu quý nhưng không thể chạm tới, chúng ta sẽ chỉ là thế thôi, fan và người của công chúng. Tôi ước mình có thể quay lại điểm xuất phát, không phải nghĩ ngợi và cân nhắc quá nhiều về mối quan hệ này, "trên mức tình bạn.. nhưng không phải tình yêu, không ràng buộc, không trách nhiệm,..." .
Tại sao.. tại sao tôi lại có thể chấp nhận một mối quan hệ như thế? Tôi đã mắc sai lầm một lần, và bây giờ giẫm lại vết xe cũ. Tôi sống thoáng chứ không dễ dãi, anh hiểu không? Có lẽ tôi chẳng là gì đối với anh ngoài một đối tượng để anh trêu ghẹo, dính thì tốt, không cũng chẳng sao. Vì cô ấy, mà anh đối xử với tôi và một số cô gái tôi không biết cái cách đó, anh không cảm thấy chút tội lỗi nào sao? Anh không nghĩ mình sẽ bị trừng phạt bởi Chúa hay sao? Anh đã trưởng thành thế cơ mà, sao vẫn còn kém thông suốt về vấn đề tình cảm, tôi chỉ muốn anh hiểu một điều, người đến sau không có lỗi. Có lẽ tôi sẽ vui vẻ và không viết ra mấy dòng sến súa này nếu tôi cũng có suy nghĩ như anh, tình nhân? Đôi bên cùng có lợi? Nhưng không, từ đầu cảm xúc mà chúng ta dành cho nhau đã quá khác rồi. Vui vẻ sao? Tôi cũng muốn vui đấy, nhưng sao tôi lại cảm thấy bế tắc thế này..?
Tôi sẽ đổi tên câu chuyện này từ "nhật ký hạnh phúc mới" sang "hợp đồng tình yêu".
***
Kết
Tiểu thuyết có quyển rất lãng mạn, một số lại ngược luyến, vô cùng bi kịch, thực tế ngoài đời sống câu chuyện được một nửa như vậy đã là quá nhiều. Được một nửa niềm vui trong tiểu thuyết đã là quá may mắn và hạnh phúc, ngược lại bị một nửa bi kịch tâm lý đã không còn vững vàng. Một điểm chung phải công nhận nhân vật hay người thật đều có thể vì chấn động, biến cố mà thay đổi thành một con người khác. Tôi không hy vọng đời tôi đẹp như tiểu thuyết, nó vốn nhàm chán, chỉ hơn mỗi con mèo, hơn việc ngoài ăn và ngủ ra, còn có tiếp xúc và một số trải nghiệm sâu sắc.
Tôi sẽ không yêu cầu anh nghĩ gì cho tôi nữa vì nó làm anh khó chịu, tôi ổn, kể từ giờ tôi sẽ suy nghĩ khác đi, số phận sinh ra là con gái chịu thiệt thòi là điều không tránh khỏi, nhưng với điều kiện hiện thời, tôi có quyền tuyên bố, tôi lợi dụng anh xong rồi, tôi đã kinh qua rồi, và anh chẳng có gì thú vị hay ngoài sức mong đợi của tôi để tôi lại phải hạ mình giữ gìn cái mối quan hệ lệch pha này. Ngày đó tôi cùng anh không phải vì anh, càng không phải vì yêu, mà là vì trải nghiệm của bản thân tôi, của chính tôi mà thôi.. Anh không thể đáp ứng nhu cầu cho tôi, anh không thể làm tôi hạnh phúc, kết thúc chuyện này đi! Tôi đã từng không có những suy nghĩ tệ hại, hư hỏng đó, nhưng giờ thì tôi đang bắt ép bản thân suy nghĩ như vậy, cốt chỉ để thanh thản và vui vẻ trở lại. Mất anh đã từng là điều tôi lo sợ, giờ thì không, điều tôi lo lắng nhất là bản thân tôi có toàn vẹn và an toàn hay không, nếu có anh mà tự làm tổn hại bản thân thì tôi mất không hối tiếc.
Tôi là cô gái của tự do, không bi lụy, sống thoáng nhưng không dễ dãi, tin vào tình yêu nhưng ghét phải yêu lầm người.
Giá như anh hiểu, con gái chỉ cho đi điều quý giá ấy khi họ thật lòng yêu một người, một người không biết trân trọng cô ấy.. Bảo cô ấy ngốc cũng không sao, giờ đây cô ấy tự mình vượt qua nỗi đau mà chẳng cần ai cả, cô ấy trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn bao giờ hết, bởi vì cô ấy đã hiểu và thôi ảo tưởng về tình yêu, học cách sống thực tế và yêu thương bản thân thay vì đặt kỳ vọng vào người khác.