Khi số 4+ mùa mặt trời rực lửa
Em chưa bao giờ định nghĩa cho mối quan hệ rối rắm giữa anh và em, ý em là chưa bao giờ cho anh biết suy nghĩ thực sự của em là gì. Chỉ thấy trong thâm tâm sâu thẳm của một "bà bé" cỗi cằn vốn sống này có quá nhiều điều không hiển nhiên mà bắt buộc phải tồn tại. Anh có biết ấy là gì không? Hơi mông lung khó hiểu anh à. Là sự hiện diện của anh sau những ngày nhạt phèo không khí sống.
***
Em chưa thể khoe mẽ làm màu cho mối quan hệ của chúng ta. Những ngày mùa hạ, những luồng nóng, anh.... và ....em . Chẵng quan tâm nhau nhiều tới mức "thiếu nhau khó sống" , nhưng không bảo gì ai thì trong đầu óc , tâm tưởng, khảm cung tâm của mỗi người luôn nghĩ về người kia. Anh biết vì sao không! Chắc chỉ là thói quen khó hình dung tận mặt chứ không phải thứ tình cảm gì tha thiết như cổ tích mà người ta đồn thổi.
Anh và em biết nhau như việc rong chơi vậy. Ban đầu là không bận tâm tới sự có mặt của anh, sau rồi cũng chú ý anh nhưng không thường, rồi thành thói quen nói chuyện với anh. Và có lẽ lúc này ngày nào không nói chuyện ngày đó trở nên thiếu màu. Vô tình hay cố ý thì ta cũng đã gặp nhau. Có thể là thế giới ảo tình yêu thật, cũng có thể sau buổi offline thì mới có ấn tượng về em, và cũng có thể định mệnh bảo anh em là người anh tìm cũng nên anh nhỉ? Em không đòi hỏi thứ tình cảm xa hơn ở anh, ngoan ngoãn như một con cún vẫy đuôi và chờ anh nói hết ra những điều giản dị anh đang cất giữ.
Em không đòi hỏi, hay chính xác em biết vị trí của mình ở đâu nên không dám đòi hỏi, không yêu cầu cũng không van nài. em im lặng yêu và mong ngóng được yêu.em run rẩy đón nhận thứ tình cảm đó mà không lúc nào thôi lo sợ. Cảm giác mất đi cái gì đó vốn dĩ đã không thuộc về mình có khi còn đau đớn hơn cái gì vốn đã là của mình. Yêu mà không nói, thích mà chẳng bao giờ thốt nên lời. Cứ như 2 người luôn tự ngầm hiểu với nhau, ngầm mặc định nhìn thấu suy nghĩ của nhau. Em lặng lẽ phục tùng cái ý muốn đó như một thói quen đến khó bỏ. Dù thói quen ấy đâu hẳn đã tốt đẹp gì. Em ngóng chờ điện thoại mỗi đêm . Nhận được một tin nhắn vu vơ từ nơi xa xôi nào đó nhưng đủ để nuôi sống cảm giác hạnh phúc trong em ngày lại ngày. Biết là sẽ không đi đến đâu nhưng em cứ lao vào, biết là dại khờ nhưng em lại không thể dứt bỏ.
Em, cô gái bé nhỏ của anh đã từng rất câm lặng và khép kín trong những khoảng thời gian dài, những kí ức đột ngột bủa vây em khiến em như cô đặc thành một khối. Những tưởng điều đó khiến em phát điên, em lo sợ , em đau đớn và có khi còn cô đơn bật ra thành tiếng. Em thấy hãi hùng cho cuộc đời dồn em vào bi lụy và khổ ãi, nỗi khan nhục khiến em chịu bao u uất tủi hờn. Do em khờ hay chính em cũng không định nghĩa được những xúc cảm bản năng của 1 con người. Nhưng dù bất cứ lí do gì thì e cũng không thể tha thứ cho mình dễ dàng được, Ngày tháng qua chính em đã tự dày vò mình, cho những bài học đắt giá ấy làm thành những vết sẹo dài trong em. Em tự cố vươn mình ra nỗi đau, mất bao lâu và mất bao nhiêu để quên một người từng làm em tổn thương quá nhiều như vậy.
Còn anh - chàng trai tháng 6 nhẹ nhàng đến bên em.
Em luôn lơ đễnh với yêu thương. Em không học được cách yêu ai đó thật lòng mà không nghĩ suy. Ở bên anh, em vẫn chỉ là một đứa con gái ích kỉ và muôn phần trẻ con. Ở bên ai đó, đôi khi em chợt nhận ra, chẳng ai quan tâm và yêu chiều em như anh, chẳng có ai sẵn sàng vứt bỏ cái tôi để dỗ dành em mỗi lần em giận dỗi. Anh đã yêu một đứa con gái ích kỉ như thế, anh đã quan tâm hết lòng đến một đứa con gái chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh.
Anh nói anh thương em là thật, đến với em là thật. Anh không cần quan tâm người ta nói, không quan tâm tới quá khứ của em . anh chỉ cần hiện tại em tốt với anh là đủ. Anh ơi, anh đang cao thượng đấy hay anh cũng như những chàng trai tháng 1 2 3 4 5 đang từng nhịp một đánh lừa em? Cuộc đời em đã có quá nhiều mất mát, có nhất thiết phải khiến e tổn thương một lần nữa đâu đúng hog anh.! Em đâu cần thử thách một người bản lĩnh, thế nhưng em lại buộc miệng hỏi ngốc: "sẽ có wedding chứ" ? ... anh do dự, sự do dự ngờ nghệch dễ thương của anh, lại cò cả hẹn em năm 23 tuổi nữa cỡ đấy! Người đâu mà ngây thơ quá. Yêu không phải để cưới thì để làm gì? Người ta đến với nhau, gọi là "quen nhau", yêu nhau, trước hết là để tìm hiểu. Tìm hiểu để làm gì? Có phải là để để tìm kiếm một đối tượng phù hợp mà gắn bó trọn đời? Trong quá trình tìm hiểu, có thể nhận ra đối phương có phù hợp với mình hay không, và một khi đã là "không phù hợp", không ai có quyền và có thể ép ai "ở lại" bên mình. Nếu ép được thì tình yêu lúc đó cũng không còn là tình yêu nữa. Còn nếu như đã hiểu ra đó là người mà mình luôn tìm kiếm, thì có phải hôn nhân là đích đến cuối cùng?
E từng đọc ở đâu đó thế này: "Gái ngoan giống như bánh kem, ngon lắm đẹp lắm, nhưng để ăn được nó cũng phải có thủ tục nâng niu, nhẹ tay. Gái hư như cà phê, đắng lắm nhưng không bỏ bạn, không làm bạn thất vọng, cho dù bạn thất nghiệp diện quần bò mài thủng ngồi bệt ở vỉa hè rẻ tiền, hay comple với cà vạt sang ngồi trong quán Highland bàn phi vụ kinh doanh tiền tỷ". Mới đầu nghe vẻ thất kinh, tìm lấy ở em ngoan hiền đã hiếm, tìm cái hư hỏng cũng chả thua gì. Ý là sao con người nữa vời khó đoán. Chẵng tỏ rõ ra bản chất thế nhỉ, thế biết đâu mà đòi cưới rồi làm chồng tương lai của em hả chàng trai ngờ nghệch. Em cũng bỗng đâu nhận ra: Thực ra thì, hầu hết đàn ông chẳng bao giờ thực sự yêu ai cả. Họ yêu cảm giác của mình khi ở cạnh những người ấy hơn.
Em biết người chẳng thể là cột mốc để Em bám chặt cho nên em sống âm thầm và tự gặm nhấm những trải nghiệm ta vấp phải khi tập bơi giữa dòng đời. Thế mà em vẫn nuôi hi vọng vào cái điểm tựa vô hình, không có thật ấy. Để rồi khi gạt nước mắt quyết định buông tay mối quan hệ chưa được gọi thành tên mới thảng thốt nhận ra em đau quá nhiều.
Anh là người được đánh số 4 trong top những người đàn ông làm thay đổi cuộc đời em .Ba , thầy giáo, bạn tình đầu, và anh. Em gặp ba vào ngày mùa xuân chạp tết, gặp thầy vào mùa thu tựu trường, gặp tình iu đầu trong mùa đông sau ngày nhập trường mới, và gặp anh trong ngày hè rực cháy cả con tim.
số 4+ mùa mặt trời rực lửa... điều đặc biệt tuổi 18 của em.