Tôi đã tự đánh mất trái tim của mình
"Không cần anh hay em phải nói lời chia tay, mà chỉ cần em buông tay, thì chuyện của tụi mình đã kết thúc rồi anh à".... Dòng chữ nhòa đi vì nước mắt của em như bóp ngẹt trái tim của tôi, bởi vì tôi rất yêu em, yêu hơn chính bản thân mình và yêu bằng cả trái tim mình.
***
Tôi và em quen nhau đã 3 năm, em là một cô gái rất đơn giản, từ phong cách bên ngoài đến tính cách bên trong, em không đỏng đảnh hay chảnh chọe, đua đòi khi quen một người con trai nhà giàu như những cô gái tôi đã từng quen trước đây, và em cũng là con của một gia đình mặc dù hiện đại nhưng rất gia giáo, 3 năm yêu nhau, chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và những nụ hôn mà chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn luôn sâu đậm từng ngày, tôi cũng không còn là một gã đào hoa như ngày nào kể từ khi yêu em.
Ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, mẹ tôi nhìn em và mỉm cười rất trìu mến, điều mà chưa bao giờ có ở những cô gái trước đây. Tôi hiểu rằng bà đã ngầm đồng ý cô con dâu này, hôm đó cả nhà ăn tối và trò chuyện rất hạnh phúc. Hai gia đình bàn bạc và quyết định năm sau sẽ tổ chức cưới cho 2 đứa, vì năm nay là năm xấu. Dù rất muốn rước nàng về dinh ngay nhưng cha mẹ 2 bên đã nói vậy nên đành phải chấp nhận thôi.
Và rồi một ngày, em bảo phải ra sân bay đón người bạn thân ở nước ngoài về mặc dù trời đang mưa, nên tôi không yên tâm và tự lái xe qua đưa em ra sân bay. Sau đó cả 3 cùng đi ăn tối, tôi được biết về cô bạn ấy từ trước vì em đã nhiều lần kể tôi nghe về cô bạn ấy, họ chơi thân từ hồi học tiểu học cho đến bây giờ. Ăn tối xong tôi đưa cả 2 về nhà, và những ngày sau đó, tôi bị em "bỏ rơi" để hẹn hò cùng cô bạn đó, nhưng tôi không buồn vì tôi biết họ đã rất lâu không gặp nhau.
Cho đến một ngày, tôi qua đón em đi dự sinh nhật của cô bạn đó, nhưng tối đó bệnh rối loạn tiền đình của em lại tái phát, nên em bảo tôi đi thay em, tôi hơi ngại nhưng vì họ là bạn thân, không tới thì rất kỳ, nên tôi đồng ý đi, và tự nghĩ rằng chỉ cần qua tặng quà xong sẽ về chứ không ở lại. Đến nơi, tôi thật sự rất ngạc nhiên vì chẳng thấy ai ngoài cô bạn thân của em, tôi hỏi thì cô ấy bảo chỉ mới em và tôi chứ không ời ai cả, tôi thấy càng ngại hơn nên giải thích rằng em bị bệnh, nên tôi thay mặt em đến để tặng quà và xin phép về, nhưng cô ấy bảo là sinh nhật của cô ấy, người bạn thân đã không đến được, nên mời tôi ngồi xuống cạn với cô ấy ly rượu rồi hãy về, tôi cảm thông nên đã đồng ý, chúng tôi có trò chuyện với nhau và sau khi uống đến ly thứ 3 thì tôi bắt đầu thấy mệt, vì tôi không giỏi uống rượu, nhưng cũng chưa phải gọi là say nên đứng dậy xin phép ra về, đột nhiên cô ấy bất ngờ nhào đến ôm lấy tôi và hôn, tôi giật mình đẩy cô ấy ra, cô ấy bảo đã yêu tôi ngay từ lần đầu gặp ở sân bay, dù biết là bồ của bạn nhưng không thể ngừng yêu tôi được, tôi đứng như trời trồng vì chưa biết phải xử lý ra sao thì cô ấy tự mình trút bỏ tất cả quần áo trên người xuống, một lần nữa tôi đờ người đi khi đứng trước một cô gái trên người không 1 mảnh vải che thân, nhưng tôi kịp định thần lại, định bỏ đi thì cô ấy lao vào tôi như con thiêu thân, khiến cho dục vọng của một người đàn ông 3 năm không gần phụ nữ như tôi thức dậy, và rồi tôi say trong men tình ái mà quên mất rằng người tôi yêu nhất đang bị bệnh và đợi tôi về.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi mở điện thoại và giật mình khi thấy gần 20 cuộc gọi nhở và tin nhắn của em, em gọi vì lo lắng cho tôi, tôi vội mặc quần áo và lao nhanh ra khỏi nhà khi cô bạn kia vẫn còn ngủ, tôi gọi và biết em đang đi dạo ở công viên gần nhà, tôi chạy thẳng đến đó và ôm chầm lấy em, tôi nói rất nhiều lời xin lỗi khiến em cũng bất ngờ vì sự khác lạ của tôi, nhưng sau đó tôi đã cố bình tĩnh và giải thích rằng tối qua tôi nhậu nhà thằng bạn, say nên ngủ quên, em chỉ cười và bảo "em rất lo cho anh, nhưng anh không sao là em yên tâm rồi", tôi ôm em vào lòng và rất lo sợ em sẽ biết chuyện tối qua giữa tôi và cô bạn thân của em, 2 người mà em luôn yêu quý và tin tưởng.
Nhưng rồi tôi đã trở thành một thằng đàn ông tồi, khi không thể cưỡng lại được sự quyến rũ cũng như lời mời gọi từ cô bạn kia, và chúng tôi đã lén lút quan hệ với nhau, phản bội lại tình yêu và niềm tin của em dành cho tôi. Cho đến một ngày em gọi cho tôi và bảo về quê vì có đám giỗ, vì em vẫn thường về quê mỗi khi có giỗ nên tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì cả, tôi bảo sẽ đến đưa em ra bến xe, em cũng không từ chối. Ra đến bến xe em bảo để quên điện thoại ở nhà nên sẽ không liên lạc được trong vài ngày tới, tôi rất buồn vì ngày nào cũng muốn được nghe tiếng em, nhưng quay về thì ko kịp nên đành phải chấp nhận. Tôi hỏi em về mấy ngày lên, em nói vẫn như mọi lần, 3 ngày sau tôi gọi cho em nhưng không được, tôi nghĩ có lẽ em chơi vui nên lên trễ hơn 1 ngày, nhưng đến ngày thứ 5 vẫn không gọi được, tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn, tôi gọi cho cô bạn kia thì cô ấy thề là không hề nói chuyện của chúng tôi cho em biết, tôi vội chạy qua nhà em, thì mới biết em không hề bỏ quên điện thoại ở nhà, và mẹ em đã trao cho tôi một lá thư và nói "Các con đã hết duyên phận, con đừng đi tìm nữa", tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, 2 tay tôi run lên khi nhận lá thư từ mẹ em.
Đọc những dòng chữ nhòe đi vì nước mắt mà tôi đau đớn vô cùng, hóa ra khoảng 1 tháng trước, em đến nhà bạn chơi, khi ra về em quên chìa khóa và quay lại thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của cô bạn thân khi cô ấy gọi cho tôi, và em đã biết được tất cả mọi chuyện, em đau khổ nhưng âm thầm chịu đựng, theo dõi chúng tôi để xác định chắc chắn những gì em nghe và thấy là sự thật. Và rồi em âm thầm rời khỏi tôi để trừng phạt tôi, không cho tôi một cơ hội để giải thích, để xin em tha thứ. Tôi đi tìm em khắp nơi, hỏi thăm tất cả những người quen, bạn bè và đồng nghiệp nhưng không ai biết em ở đâu, nhiều lần tôi đến nhà năn nỉ, quỳ gối xin mẹ em tha thứ và cho tôi biết em ở đâu, nhưng tất cả đều vô nghĩa, 3 tháng rồi tôi bỏ cả công việc để đi tìm em, cô bạn kia cũng trở về Mỹ vì thấy hối hận với người bạn thân.
Còn tôi, sẽ vẫn tìm kiếm em, dù em không tha thứ, tôi vẫn muốn gặp em để nói lời xin lỗi với người con gái mà tôi yêu nhất trong cuộc đời này.... Tôi vẫn sẽ đi tìm kiếm trái tim của tôi.