Gửi bài:

Anh

15.06

Sài Gòn 1 đêm mưa

Viết cho Anh, chàng trai vô tình đi ngang đời em,

***

Cuộc gặp gỡ giữa Em và Anh là tình cờ hay sự sắp đặt của định mệnh? Ngày hôm đó, em đã không định đi chuyến đi đó, nhưng nghĩ sao, Em đã đứng lên và chuẩn bị hành trang cho 1 chuyến đi dài, phát sinh trong ngày, và đó là lần đầu tiên Em gặp Anh. Đó thật sự là một chuyến đi bình thường Anh à, không có những trò quậy tưng bừng, la hét điên loạn hay tâm sự thâu đêm như những chuyến đi mà Em từng tham gia. Nhưng nó lại mang cho em một cảm giác khác, sự an toàn và bình yên. Anh phóng xe rất nhanh, chỉ có tiếng gió rất mạnh bên tai, nhưng Em không hề sợ, Em thích cảm giác đó.

Anh biết không, đó là lần đầu tiên Em hát cho người khác nghe (vì em biết giọng hát của mình khủng khiếp lắm) vì em muốn nói chuyện nhiều hơn với Anh, nhưng lại chẳng biết nói gì. Cảm ơn Anh đã kiên nhẫn lắng nghe ^^

anh

Sau chuyến đi đó, Em đã viết tên Anh vào nhật ký, vì Em nghĩ chắc có lẽ Em và Anh sẽ không gặp lại, rằng Anh cũng chỉ là một người nào đó vô tình đi ngang đời Em thôi, và vì Em không muốn quên đi "người dưng" là Anh.

Nhưng đó không phải là lần cuối, Em còn được gặp Anh, lại là một lần tình cờ không hẹn trước ở trường, lúc đó Em đã thật sự vui (và có chút bối rối nữa). Rồi sinh nhật Em, Anh đã đến, rồi chúng ta lại gặp nhau vào những lần sau, lần sau nữa. Dù là tình cờ hay sắp đặt trước, định mệnh như nói với Em rằng, Anh không phải chỉ là người-đi-ngang đời Em.

Anh rất ít nói, và thật tiếc, Em cũng thế. Mà không phải Em ít nói đâu nhé, Em nói nhiều lắm đấy, chỉ là không hiểu tại sao Em lại trở nên ít nói khi ở cạnh Anh. Muốn nhắn tin nói chuyện với Anh, nhưng chỉ được vài câu Em lại chẳng biết nói gì nữa, con người lanh chanh, tò mò và lắm chuyện của Em như biến đi đâu mất rồi. Còn Anh, Anh trả lời mọi câu hỏi của Em một cách lịch sự nhất có thể, và không hề tò mò một tí gì về Em, điều đó khiến Em hụt hẫng và có cảm giác giữa chúng ta có một khoảng cách lớn.

Em đích thị là một đứa con nít, tuổi thì nhiều nhưng hiểu biết thì chẳng bao nhiêu Anh à. Lần đầu tiên đứa con nít trong Em suy nghĩ nhiều về một người, nhớ về một người và Em vất vả loay hoay với cảm giác đó, không biết phải làm thế nào cho đúng. Em không giỏi ăn nói, chẳng giỏi an ủi người ta, Em nghĩ thích người ta rồi Em cũng chẳng biết làm gì tiếp theo nữa, tất cả những gì Em có thể làm là nghe ngóng về Anh, từ người khác.

Em lơ mơ biết rằng Anh chia tay người yêu, Anh đang bệnh, Anh đang buồn... Tất cả những gì Em biết về Anh chỉ là từ người khác, và Em không muốn tiếp tục như thế Anh à. Người ta nói rằng Anh vừa mới chia tay người yêu nên Anh sẽ không chấp nhận quen ai lúc này đâu, thế nên Em cứ im lặng chờ đợi đi.

Nhưng liệu Em chờ thì Anh có biết không, Em đã bảo rồi mà, Anh ngốc lắm, Anh sẽ không nhận ra đâu. Vì thế Em bướng, Em nói thích Anh ngay cả Em biết rằng sẽ nhận được câu trả lời thế nào từ Anh. Nhưng Em không hối hận vì đã làm điều đó Anh à, vì ít nhất giờ đây Anh cũng biết rằng có người thích Anh, mà thích nhiều lắm đấy.

Em không chắc liệu mình có mang lại hạnh phúc cho Anh hay không, hay chỉ làm Anh mệt mỏi thêm, vì Em mới tập tành thích người ta thôi, nên em không dám yêu cầu ở Anh điều gì cả. Và dù câu trả lời của Anh là "không" nhưng Em vẫn muốn nói với Anh rằng, Em sẽ chờ đến một ngày Anh sẵn sàng, có thể gạt bỏ quá khứ để đến bên Em, Em sẽ chờ, đến khi nào Em còn có thể.

BlueRose

 

Ngày đăng: 23/07/2015
Người đăng:
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Phớt lờ tất cả
 

Một Picasso luôn trông giống như Picasso họa sĩ. Hemingway luôn nói như Hemingway. Một bản giao hưởng của Beethoven luôn nghe giống như giao hưởng Beethoven. Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát mà không phải bằng giọng của bất kỳ ai khác mà bằng giọng của chính mình

Phớt lờ tất cả & Bơ đi mà sống - Hugh Macleod

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage