Gửi bài:

Tình yêu thầm kín

Đây là một câu chuyện có thật và tôi cũng không phải kiểu như đang viết truyện, tôi chỉ muốn trút hết những dòng tâm sự, tình cảm thầm kín từ tận đáy tim lên đây thôi, với hi vọng một ngày... em sẽ đọc được.

***

L, một cô gái sinh năm 97, có cùng tên với tôi, cùng tháng sinh với tôi, thua tôi 5 tuổi. Một cô gái rất xinh xắn, hiền dịu, dễ mến.

Tôi và cô ấy đã tình cờ quen biết nhau từ một người bạn (con trai) khác. Đó là một người bạn thân, rất thân của tôi, tên Khải, nhỏ hơn tôi 1 tuổi nhưng 2 đứa chơi thân với nhau từ hồi lớp lá (do 2 đứa nhà trong hẻm gần nhau).

Sáng hôm ấy, cậu ta nói : "ê L, hôm nay rảnh không ? đi với tao lên trường, tao có nhỏ bạn học ở đó, hôm nay nó diễn văn nghệ, nó rủ tao lên xem, xem xong rồi cùng đi uống nước. Mày đi không ? có gì tao giới thiệu cho làm quen.?"

Tôi thì khi ấy chỉ mới 17 tuổi...rưỡi, còn đang học lớp 12. Cũng cứ nghĩ vô tư, "ờ, thì cũng đc..."

Giờ nghĩ lại, nếu biết cái hôm ấy, là cái hôm định mệnh thì ta đây đã không đi...

tinh-yeu-tham-kin

Thế là hôm ấy, chúng tôi đã gặp nhau (tôi, Khải và cô ấy). Lúc đó, tôi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy cô bé khá xinh xắn, da trắng, tướng tá đứa con gái lớp 7 phải nói là...bao hot. Nhìn thì biết đây thuộc kiểu có nhiều người muốn làm quen rồi, nên tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Vì tôi theo phương châm : "gái đẹp thì lo... mất hồi nào dék hay !"

Thế là chúng tôi bắt đầu biết nhau từ đấy. Và tôi cũng biết là bạn tôi (Khải) cũng chẳng tốt lành gì. Thực chất là cậu ta muốn cưa cô bé này, nhưng đi một mình thì kì, nên rũ tôi theo làm mành che mắt thiên hạ. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, cậu ta thì cũng không gọi là giàu có, được mỗi cái hơn tôi ở chỗ : nhìu tiền hơn, đẹp trai hơn, trắng hơn (hồi ấy tôi mà đi chung với Khải là cứ như 2 con cờ vây nghịch chiến ấy), đào hoa hơn. Kể ra thì hơn tôi hơi nhiều đấy. Tuy nói là bạn thân, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy Khải là một người bạn thân thực sự cả, bởi vì tôi không có tiền, Khải thì đi chơi đâu cũng muốn đi, lại không có bạn, thế là rũ tôi. mà rũ tôi thì vì tôi không có tiền mà, thế là lại câu nói bốn mùa đều nghe : "Đi đi, tao bao !". Đệch, tôi thì cũng không phải dạng người lợi dụng, nhưng vì sợ bạn buồn nên đi. Cứ thế là Khải luôn có một thái độ coi thường tôi, hay tính toán, kể lể với tôi. Tuy nhiên, tôi thì học giỏi hơn Khải nhiều, giờ tôi cũng là một lập trình viên có địa vị, trong khi Khải vẫn chưa tốt nghiệp được lớp 9...

Chuyện cô bé L cũng vậy, Khải vì thích cô bé nên cứ hay rũ cô bé ấy đi chơi, mà đi 2 người thì lại sợ mẹ cô bé không cho phép (mẹ nó hơi khó tính vì con gái đẹp mà). Thế là Khải cử bảo tôi đi cùng, tôi thực sự không thích vì có cảm giác như bị lợi dụng để đi, tới nơi rồi lại giống như mình là con kỳ nhông cản mũi. Ờ, tuy vậy có vẻ tôi với cô bé hợp nhau hơn, dần dần cô bé hay nói chuyện vơi tôi hơn, hay nhờ tôi chỉ bài, đi bơi thì nhờ tôi chỉ cách bơi. Thế là Khải dần dần lộ nguyên hình, Khải thấy tôi thân với bé L hơn thì tỏ ra ganh ghét, khó chịu, cứ làm mặt giận, hầm hầm, có lúc còn tự bỏ về trước nữa cơ. Thế nhưng mà Khải có vẻ chẳng hiểu gì cô bé ấy cả. Cô bé tuy nhỏ, nhưng suy nghĩ không phải như những đứa cùng trang lứa, cô bé hiểu hết đấy. Nếu Khải cứ có thái độ như vậy nữa thì không bao giờ cô bé ấy chơi với Khải nữa. (Hồi đầu thì 2 đứa nó cũng thân lắm, chở nhau đi chơi, cùng chụp picker, vì hồi nhỏ cô ấy rất thích những chàng da trắng, kiểu diễn viên hàn quốc ấy). Khải thì trắng khỏi nói, tôi thì...ôi mợ ơi đen như hòn than chưa cháy. Chính tôi đến tận bây giờ cũng không hiểu là tại sao cô bé ấy lại quay sang chơi thân với tôi, còn Khải thì tỏ ra không thích nữa. Về sau tôi mới hiểu, cô bé vốn có hiếu, bố thì từ nhỏ không biết lo gì cho con, chỉ có mẹ là người chăm sóc nó, thương yêu nó nhiều nhất. Nên hễ có ai nói động gì mẹ nó, hoặc tỏ thái độ không tôn trọng mẹ nó là nó dẹp ngay, không luyến tiếc. Biết ngay mà, Khải dám trước mặt nó nói xấu mẹ nó, còn nhiều lần qua nhà mà không thèm chào hỏi. Hèn gì nó không ghét. Nó ghét đến tận bây giờ. Khải thì thuộc kiểu tính đàn bà, ăn không đc thì phá cho hôi. Thế là khi gặp tôi, không ít thì nhiều cũng phải có một vài ba câu nói xấu bé L, đụng chạm đến ba, me, cả tôi nữa... nên tôi dần cũng không thích tính Khải, thế là từ đó tôi với Khải it gặp nhau hơn. Thay vào đó, tôi thường xuyên sang nhà bé L chơi hơn... (Khải và mẹ nó biết chuyện đó nên hay ganh ghét, thường xuyên nói móc tôi với bé L, vơi mẹ bé, nhưng bé và mẹ đâu có phải loại người chỉ biết nghe một chiều, thế là cả bé và mẹ bé lại càng ghét gia đình Khải hơn, trong khi đó hồi đầu còn đòi làm thông gia nữa cơ, thế này thì có mà thông cống).

Cũng từ đó, cuộc đời tôi bắt đầu rẽ lối sang một hướng khác. Không biết vì lý do gì, kể từ sau vụ chia tay với bạn gái, tôi đã dần có tình cảm với bé L, một tình cảm mà chính tôi cũng không biết, đến khi nó lớn dần rồi thì đã không còn khả năng kiểm soát, tôi cứ thế mà âm thầm lặng lẽ yêu cô. Tuy vậy, tôi luôn biết rằng, cô bé chưa bao giờ có tình cảm gì đặc biệt với tôi, hay nhiều hơn chỉ là loại tình cảm anh em kết nghĩa, chứ không bao giờ hơn.

Tôi vì quá thương cô bé, nên quyết định nói với mẹ nó rằng : "con muốn làm anh trai của bé L, dì thấy đc không ?". Vì mẹ cô bé rất quý tôi, nghe nói thế mừng lắm, thầm nghĩ, từ nay như có thêm 1 đứa con trai. Cô bé cũng tỏ ra vui lắm, vì mình từ nay đã có một người anh trai. Chỉ có tôi, vui nhưng lòng ngập tràn xót xa. Vì để được ở cạnh cô bé, quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ cô bé mà không cần sự đền đáp, tôi đã phải tìm cho mình một lý do chính đáng là làm anh trai. Chỉ có như thế tôi mới đc ở bên cạnh cô bé.

Thời gian dần trôi, tình cảm trong tôi đã đến mức sâu đậm, nhưng cô bé vô tư vẫn không hề hay biết gì (vì tôi có bao giờ nói ra hay tỏ thái độ gì kì lạ đâu mà nó biết). Thời gian đó, nhà tôi nghèo, nhà cô bé cũng nghèo, tôi thì đã tốt nghiệp cấp 3, đi học đại học, bé L thì vẫn học cấp 2 rồi lên cấp 3. Mẹ cô bé cũng hay than thở, tiền học bé mắc quá, mắc hơn cái thời tôi còn học trung học nhiều, mẹ nó thì ko đi làm, bố nó thì suốt ngày say xỉn, nhà chỉ có mỗi căn nhà cà khổ ở quận 8 bà nội để lại để đem cho thuê. Thế nhưng nhà cửa cũng xập xệ nên cho thuê đâu có đc bao nhiêu, bây giờ toàn dân nhà giàu, ít ai dân lao động để đến ở nhà này. Ông bố thì tối ngày nhậu nhẹt, mỗi khi nhậu xỉn thì quậy phá, đòi tiền mẹ nó, nói mẹ nó mày cướp nhà tao à, đưa tiền đây mau. Đấy cứ thế, khổ càng thêm khổ, may mà ổng cũng ốm nhách, nên nếu có động chân tay gì thì mẹ con nó còn chống đỡ nổi, chứ nếu không thì...toi. Tôi thì lúc đó cũng đang đi làm ở lotteria, lương cũng chỉ 2 triệu mấy. Thấy thế tôi liền đề nghị với mẹ nó : "dì để con phụ tiền học cho bé L được không ? con là anh nó mà, giúp em nó là chuyện đương nhiên ?" Ban đầu dì rất kiên quyết không chịu vì một mặt là tôi còn nhỏ, kiếm đc quá it, có nhiêu tiền đâu, lấy đóng tiền học hết thì cháu ăn bằng gì? một mặt vì sợ mang tiếng lợi dụng con nít. Sau này tôi năn nỉ dữ quá, còn hứa là sẽ giữ bí mật với tất cả mọi người, cả cha mẹ tôi và tất nhiên là cả với bé L. Dì buộc phải đồng ý vì đã tới đường cùng, không có tiền thì coi như cho bé L nghỉ học. Tôi vì thương yêu cô bé nên không bao giờ muốn chuyện ấy xảy ra. Dù có phải hy sinh tất cả mọi thứ, tôi vẫn phải giúp đỡ cô bé được học hành tới nơi tới chốn.

Thời gian dần trôi, tôi cứ thế âm thầm giúp đỡ cô bé, cô bé vẫn cứ ngây thơ vô tư không biết gì. Cô bé ấy thích gì, muốn gì tôi cũng chiều chuộng hết. muốn đi chơi xa, tôi cũng cố gắng kiếm tiền cho cô bé đi chơi (tất nhiên là có mẹ nó nữa). Tuy nhiên, tất cả những điều tốt đẹp tôi làm cho cô ấy, cô ấy cũng chỉ nghĩ đơn giản là vì anh trai nó nên chiều chuộng nó thôi. (Sao nó không bao giờ nghĩ, làm gì có chuyện tốt với nhau vì coi như anh em ruột, trong khi đó cả 2 chẳng hề chung huyết thống). Gặp tôi cô bé cũng chỉ biết kể chuyện của mình, rồi hỏi chuyện cho bản thân, chứ chưa bao giờ cô bé hỏi han, quan tâm tôi... Tôi cũng thấy đau, nhưng không cần thiết, chỉ cần đc ở cạnh cô bé là tôi vui rồi.

Đọc tới đây, chắc mọi người sẽ chửi tôi là thằng ngốc, thích thì nói ra, không nói mà tự ôm đau khổ một mình cũng chẳng ai hay biết. Nhưng tôi biết, tôi có nói ra thì cũng ko đc gì, vì cô bé chỉ coi tôi như một người anh trai, khi cần thì gọi tôi, khi không cần thì chẳng cần ngó ngàng.

Tuy vậy, nhưng tất cả là hạnh phúc đối với tôi. Vì tôi yêu, tôi đã có thể làm đc những điều tốt nhất cho người mình yêu. Như vậy là quá đủ.

Bây giờ cô bé đã lên đại học, cô bé cần một chiếc xe đi lại, tôi sẽ cố gắng gom tiền để dành mua cho cô ấy một chiếc xe cũ, để cô ấy đi đỡ trong lúc học đại học. Ngoài ra tôi còn một khoản nợ ngân hàng, cũng là vì cô ấy.... Nhưng cô ấy sẽ không biết đâu, vì tôi sẽ không bao giờ nói gì hết. Nhiều lần cô ấy làm tôi buồn, tôi giận lắm, nhưng không hiểu vì sao... tôi lại bỏ qua hết, cứ níu chặt mãi nụ cười ấy, gương mặt ấy, mái tóc ấy...sâu thẳm trong tim.

Tôi có dự định, sau khi hoàn thành việc giúp bé, tôi sẽ ra đi mãi mãi, một mặt để cô khỏi khó xử, mặt khác để tôi không phải đau đớn nếu sau này cô bé có bạn trai. Và để giữ mãi một kỷ niệm đẹp, trong sáng.

ANH YÊU EM.... HÃY HẠNH PHÚC EM NHÉ.

 
Ngày đăng: 21/08/2015
Người đăng: Linh Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
thần thoại hylap
 

Kẻ thì có, người thì không

thù hận nảy ra khi ganh ghét trong lòng

Thần thoại Hy Lạp

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage