Gửi bài:

Con nợ mẹ!!!!

Hôm nay sau khi đọc được một câu chuyện nói về người mẹ của một em học sinh lớp 12 làm bản thân tôi rất xúc động. Nó đọng lại cho tôi một cảm giác gì đó tội lỗi, dù hoàn cảnh tôi không giống e học sinh đó cũng như bản thân tôi hay mẹ tôi cũng không hề giống câu chuyện đó. Nhưng câu chuyện đó để lại khoảng lặng cho tôi vì nó mang 1 ý nghĩa sâu sắc, một từ đủ để tất cả con người trên thế giới này phải ngẫm nghĩ và xem lại bản thân mình, đó là " mẹ" . "Mẹ" chỉ có hai chữ ghép lại nhưng nó mang một ý nghĩa thiêng liêng không gì nói hết được.

***

con-no-me

Nói đến đây tôi chỉ muốn nói về mẹ của tôi, người luôn coi tôi như công chúa vậy, chăm soc từng tý một không khác gì một đứa trẻ mặc dù tôi đã 18 tuổi. Với số tuổi này, nhiều bạn đã phải lao ra xã hội làm vêệc kiếm từng đồng một để ăn học. Nhưng tôi thì khác , ở nhà ông bà bố mẹ rất chiều hay bình thười chúng tôi hay nói vui với nhua là " chiều như chiều vong". Chính vì được chiều như vậy nên đương nhiên ở nhà tôi không phải động đến bất cứ thứ gì trong nhà , công việc của tôi là học , ăn và ngủ. Nói đến đây các bạn đừng tưởng tôi là con nhà khá giả, là một cô tiểu thư hay gì đó, không phải đâu tôi là con của những người làm lao động bình thường nhưng có lẽ tôi là con một nên được cưng như vậy.

Tôi chỉ muốn nói sơ qua về bản thân cho các bạn biết vậy thôi, vấn đề chính là mẹ tôi. Bạn có được không đến nay tôi 18 tuổi nhưng vẫn không bị mẹ đánh một cái nào, chứ đánh yêu thì ngày nào cũng được. Không chie thế thôi đâu mẹ là người rất tâm lí trong mọi thứ, không phải tôi khen mẹ mình nhưng thật sự là thế, mọi tâm sự của tôi đều được giải quyết và giải tỏa khi nói với mẹ. Nói về sự hi sinh thì không ai có thể bằng mẹ tôi, nếu không muốn nói cực kì nhiều. Mự tôi chả bao giờ mua cái gì ngon để bản thân được hưởng cả , cái gì ngon là để cho chồng cho con và chủ yếu là cho tôi. Mẹ thường tôi nhiều lắm  vì từ bé tôi đã lười ăn, còi dí và thường hay ốm đau nữa  chứ. Vì thế mẹ cứ chăm chút từ tý một , cái gì mà tôi thích ăn là mẹ sẽ làm và thường xuyên mua về cho tôi ăn. Không chỉ có thế mẹ còn làm rất nhiều rât nhiều những thứ mà tôi không thể kể hết được và thật sự thì không biết kể cái gì trước nữa. Đôi khi nên để lại một chút gì trông lòng sẽ tốt hơn là nói hết ra.

Tôi chỉ muốn nói rằng mẹ là tất cả đối với tôi, mẹ nuôi tôi ăn học bằng chiếc xe đạp cà tàng đi làm  trong khi những người khác đã đi xe tay ga từ lâu. Và cũng chính vì thế mà mẹ bị người ta đâm phải gẫy mất một bên chân phải vít đinh vào, bây giờ chân mẹ rất yếu, đôi trái gió trở trời lại đau buốt. Những lúc như thế thật sự rất thương. Viết những điều này chỉ muốn tâm sự là chính và muốn nói rằng tôi yêu mẹ tôi rất nhiều và còn nợ cực kí rất nhiều nữa. Tôi sẽ cố gắng học  và không để thất bại lần nữa, mong là tôi sẽ làm được điều gì đó cho mẹ tự hào . I LOVE MY MOM!!!!!!!!!

Ngày đăng: 07/09/2015
Người đăng: phạm thúy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage