Gửi bài:

3 - 2 - 1 ... Kết thúc

Đây là một câu chuyện có thật, về tôi, và về một mối tình đã qua của tôi. Tôi không nghĩ mình có đủ câu từ thật sắc sảo để kể cho các bạn nghe một câu chuyện hay. Điều duy nhất tôi nghĩ đến đó là viết một điều gì đó, để cảm thấy rằng tôi vốn dĩ đã từng tồn tại ở đó.

***

Tôi và em hoàn toàn không phải yêu nhau vì một thứ tình yêu sét đánh, hay vô tình gặp nhau ở một nơi nào đó, hoặc vì quá ấn tượng về nhau mà nảy sinh yêu thương. Chúng tôi là bạn học từ thuở nhỏ. Không phải là bạn bè tri kỷ, nhưng hẳn cũng không ít kỷ niệm về nhau.

Tôi là một thằng học sinh xếp loại khá, ham chơi. Dẫu vậy nhưng vẫn được cái tiếng luôn được gọi vào đội tuyển thi học sinh giỏi văn, và vẫn làm lớp trưởng từ hết cấp 2, cấp 3 và cả 4 năm đại học. Không phải vì tôi giỏi giang gì, có vẻ giáo viên nghĩ tôi già dặn hơn đám bạn cùng trang lứa và có một khuôn mặt tin tưởng được nên cứ muốn tôi làm vậy. Dù sao thì chưa bao giờ tôi cố gắng để tâm vào thi cử và học hành một cách nghiêm túc. Em thì ngược lại, dù không xinh xắn nhưng lại được cái học giỏi và ngoan ngoãn.

3-2-1-ket-thuc

Không ai lạ gì cái thứ tình yêu tuổi học trò. Chẳng phân biệt được có cảm tình với yêu, nhưng mà cứ nói đại là yêu cho nó hoành tráng. Tôi cũng chả biết tôi thích em vì điểm gì, có lẽ tôi hay trêu chọc em mỗi ngày đến lớp mà nảy sinh tình cảm. Một tâm hồn sẵn có chút khí chất thơ văn, tôi bắt đầu tương tư về em thật nhiều. Nhút nhát, nên tôi cũng cứ vô tư trêu đùa em mỗi ngày và thầm cảm thấy thích em nhiều hơn.

Cuối cấp 2, có lẽ nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi sang cấp 3, tôi táo bạo bày tỏ với em những điều tôi giữ kín. Mọi thứ không được như trông đợi, em từ chối phũ phàng. Cũng đúng thôi, em vẫn đang là cô bé chú tâm học hành, không giống tôi. Và từ đó, chúng tôi cũng xa cách nhau hơn, có lẽ vì ngại ngùng.

Lên cấp 3, dù vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Lớp mới, bạn mới, em cũng gần như quên tôi. Dù sao thì tôi vẫn để ý đến em. Mỗi lần vô tình gặp em ở nhà để xay hay đi ngang qua lớp, tôi vẫn cố gắng lén nhìn em. Còn em thì cố gắng tránh mặt tôi.

Lớp 12, chúng tôi bắt đầu trưởng thành hơn trong suy nghĩ, có lẽ vì thế mà chúng tôi lại là bạn. Tôi cũng cảm thấy vui. Và tôi quyết định thử sức mình thêm lần nữa. Nhưng có lẽ tôi nhầm, em nói chuyện với tôi chì vì em nghĩ chúng ta có thể làm bạn. Không thể vì một cái lí do vớ vẩn thế mà không làm bạn nhau nữa. Nhưng mục tiêu của em vẫn là học, yêu đương chỉ là thứ làm ảnh hưởng tới kết quả học hành của em thôi. Và cũng từ đó, chúng tôi dần xa cách thực sự.

Thi đại học xong, tôi rớt và đi học nguyện vọng 2. Em đỗ một trường đại học danh giá, một kết quả xứng đáng cho sự nỗ lực của em. Chúng tôi, và những đứa bạn khác cùng khóa bắt đầu bước ra xã hội. Học, sống và trải nghiệm ở những nơi mà chúng tôi đã chọn lựa. Gần như từ đó trở đi chúng tôi không bao giờ gặp mặt, nói chuyện.

Ấy thế mà cái số trời đã định. Lại một lần nữa chúng tôi tìm thấy nhau. Có vẻ là tình cờ hoặc cũng là cố ý.

Gần cuối năm 3 đại học. Tôi vô tình lướt face, và thấy face của em. Tôi bấm kết bạn. Chúng tôi lúc đó hẳn chỉ nghỉ trong đầu, mình là những đứa bạn cũ. Và chúng tôi nói chuyện vì đã rất lâu ngày không gặp nhau. Chúng tôi nói rất nhiều, cười đùa rất nhiều vì tôi cũng khá hóm hỉnh. Tôi lúc đó không xuất hiện cái suy nghĩ sẽ cố tán tỉnh em thêm một lần nữa. Ấy thế mà một thời gian sau tôi lại muốn làm thử điều đó thêm một lần nữa.

Tết về, tôi lên nhà em chơi với tâm thế là một thằng bạn lâu ngày. Thực tế mà nói thì hình như một thời gian khá lâu tôi không gặp em, trông em xinh và đáng yêu hơn nhiều. Về nhà, tôi nhắn tin và ngỏ lời thêm 1 lần nữa. Vẫn thất bại. Ông bà ta nói quá tam ba bận. Tôi thấy buồn hơn so với những lần trước. Nhưng có lẽ cũng là cái duyên phận chỉ làm bạn của nhau thôi. Từ đó tôi chấm dứt hẳn cái suy nghĩ tán tỉnh em. Chúng tôi vẫn nói chuyện, và cố gắng cho xong năm cuối đại học.

Ấy thế mà không hiểu sao, một thời gian sau em lại ngỏ ý với tôi. Tôi há hốc mồm và con tim bay nhảy với điều đó. Không diễn tả hết được, nhưng tôi biết tôi đang bắt đầu bước vào thời kỳ hoàng kim của hạnh phúc và tình yêu. Đó là 3 – 3 lần tôi ngỏ lời yêu một người con gái.

***

Bắt đầu từ đó, những ngày yêu thương khiến chúng tôi cảm thấy hạnh phúc. Sự chia sẻ bắt đầu. Và tôi cũng dần hiểu thêm về cái lý do vì sao tôi tán mãi mà em không đổ. Thời đó tôi xấu trai và hơi bựa, học hành không ăn thua. Em theo xu hướng mọt sách nên thần tượng những đứa học giỏi. Em chẳng để ý tôi cũng đúng. Còn trước lần thứ 3 tôi ngỏ lời thì em mới chia tay người yêu chưa được lâu, nên em cũng chẳng mặn mà lắm với việc tìm hiểu một ai đó khác. Dần dề thì em để ý tôi và chắc thấy tôi cũng không đến nỗi quá tệ để yêu. Và thế là yêu. Tôi nhiều lúc vẫn thầm hỏi mình, liệu em có tiếc vì không yêu tôi sớm không nhỉ?

Chúng tôi ra trường và bắt đầu đi làm. Em ở một nơi, tôi ở một nơi. Cái cảm giác muốn ở gần em để chăm sóc và quan tâm cho em nó trỗi dậy trong tôi mỗi ngày kèm nỗi nhớ em da diết. Nhận bằng đúng một tuần. Tôi quyết tâm bỏ cái nơi mà tôi gắn bó 4 năm đại học để ra xin việc tại Hà Nội để được gần em. Chưa xin được việc thì sau 3 tháng thì gia đình em lại muốn em về quê làm việc. Dù sao thì làm việc gần nhà cũng tốt hơn. Tôi lại bỏ dở mọi thứ để về cùng em.

Chúng tôi xin được việc. Dù không làm cùng chỗ, nhưng vẫn là cùng một vùng quê. Tôi bắt đầu có cảm giác về một người đàn ông biết chăm sóc cho người yêu của mình. Sáng sớm tôi đến nhà đón em đi làm, trưa tôi qua đón em đi ăn và chiều tối chúng tôi cùng nhau về nhà. Cuộc sống cứ lặng lẽ vậy trôi qua ngót ngét một năm trời. Và chúng tôi cũng đã yêu nhau được hơn 2 năm có dư tí chút. Cũng đã đủ để hai đứa nghĩ về một cái gì đó xa hơn. Và cũng từ đó mà những biến cố bắt đầu xảy ra.

Tôi bị công ty điều đến một nơi xa làm. Tôi vốn không muốn đi cho lắm. Nhưng đó là một cơ hội tốt, tôi và em hay gia đình tôi đều nghĩ tôi nên đi. Nếu như bạn muốn vợ bạn và con cái bạn có một cuộc sống tốt hơn thì phải chấp nhận hy sinh một chút. Lúc đó tôi nghĩ vậy. Rồi thì một hoặc hai năm tôi sẽ về. Sẽ chẳng có gì quá khó khăn.

Ngày tôi đi, em đưa cho tôi cả đống thứ lặt vặt, chỉ có tấm hình của em là to nhất. Tôi đi và nghĩ rằng sẽ cố gắng sao để qua nhanh mà còn được về. 3 – 4 tháng tôi mới về được 1 tuần. Thật ngắn ngủi. Thêm vào đó vì ở nước ngoài nên liên lạc giữa chúng tôi bị gián đoạn rất nhiều. Tôi biết em nhớ và lo cho tôi nhiều lắm. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi chẳng làm gì được nhiều để thay đổi điều đó. Một phần vì mệt mỏi với công việc, một phần vì nỗi cô đơn. Chúng tôi bất đồng khá nhiều. Một điều nữa là chúng tôi cùng tuổi, bố mẹ em nói chúng tôi không hợp. Và cũng ngăn cản chúng tôi. Khi chúng tôi đang yêu thì có vẻ chưa rõ ràng lắm. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu đề cập đến chuyện hôn nhân thì sự cấm cản đó bắt đầu rõ rệt.

Buồn một điều là gia đình tôi cũng nghĩ vậy. Bố mẹ tôi và bố mẹ em không cấm cản chúng tôi yêu nhau. Vẫn vui cười chào đón mỗi lần chúng tôi đến nhà nhau chơi. Nhưng khi mỗi đứa ở một nhà. Những lời thuyết phục bắt đầu được rót vào tai. Bản tính tôi ngông lắm, tôi thích làm gì bố mẹ không cản được, nhất lại là chuyện yêu đương. Còn em, nhà em rất gia giáo, và vì không muốn tôi buồn nên em âm thầm đấu tranh với gia đình theo cách em nghĩ là đúng.

Từ lúc tôi đi xa làm, bố mẹ em cũng bắt đầu căng thẳng hơn với em về chuyện của chúng tôi. Một ngày định mệnh: chị của em nhắn cho tôi một tin nhắn trên face: "chị và gia đình chị rất quý em, nhưng hai đứa không hợp nhau đâu, cưới nhau về sẽ rất khổ. Chị mong em hãy rời xa nó". Chân tôi run rẩy, tim tôi đập loạn xạ, lồng ngực tôi như muốn nổ bung ra như bỏng ngô, mắt tôi nhòe nhòe. Tôi nói với em chuyện đó, em cũng rất bực. Mãi sau này tôi mới biết em vào face tôi để chặn face của chị gái em. Lần sau đó tôi về, tôi lên nhà em và đã cảm nhận rõ được thái độ không vui của bố mẹ em. Từ đó tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều về chuyện của chúng tôi. Tôi cảm nhận được sức nặng trên vai em từng ngày giữa một bên là tôi và một bên là gia đình. Em không muốn làm bố mẹ buồn và cũng không muốn phải chia tay tôi. Tôi hiểu được những ngày như thế không có tôi ở bên để an ủi em thì em sẽ tủi thân và buồn đến thế nào. Tôi yêu em và tôi yêu em hơn nữa. Nhưng tôi chả làm được gì. Tôi không thể bỏ về. Bố mẹ em nghĩ tôi đi xa như vậy thì có cưới em cũng sẽ làm em vất vả và cô đơn. Còn giờ tôi bỏ về, chả có công việc gì ra trò thì lấy gì mà nuôi em sau khi cưới. Điều bố mẹ ai cũng nghĩ đến là gửi gắm con mình vào một nơi mà họ an tâm. Còn tình yêu và tình cảm không phải là thứ đứng đầu. Tôi không trách bố mẹ em vì điều đó. Nhưng tôi vẫn buồn nhiều.

Cuối cùng thì tôi cũng đi đến một quyết định, kết thúc mọi thứ. Tôi dành rất nhiều thời gian để nghĩ ra cách làm em thù ghét tôi và chia tay. Tôi đã đắn đo và phân vân rất nhiều vì quyết định này. Nó sẽ thay đổi mọi thứ. Và rồi tôi thực hiện điều đó. Tôi tự biến mình thành một diễn viên phản diện nghiệp dư. Buổi diễn bắt đầu, trước đó về tôi đã tích đủ tiền lương để sắm cho mình một chiếc smartphone, mục đích của nó là để liên lạc với em thật nhiều mà đỡ tốn kém qua cách dịch vụ mạng như viber hay zalo. Còn bây giờ, mục đích của nó khác. Tôi cố tình để em ghen tuông.

Một ngày kia, trên điện thoại thông báo trên viber bằng tiếng anh và 4 chữ số. Em truy cập trên máy tính để kiểm tra xem tôi có tán tỉnh con bé nào không. Và đó là dãy số mật mã xác minh truy cập. Ngay vài giây sau em bảo có thấy thông báo gì không và đọc cho em mấy cái số. Tôi đọc. và cái gì đã để sẵn ở trong đó cũng đã được em đọc. Mệt mọi vì phải bảo vệ tình yêu này. Nó như dây cung đã dương quá căng, chỉ căng thêm chút là đứt. Và chúng tôi chia tay.

Trong mắt em, từ đó tôi là một thằng khốn nạn. Bao nhiêu yêu thương và tin tưởng, bao nhiêu cố gắng mà em đã xây nên đều vì tôi mà đổ vỡ. Em hận tôi nhiều lắm. Em không bao giờ nghĩ sao tôi có thừa thời gian xóa đi nếu tôi làm gì đó lén lút. Mọi thứ không thể nào là sự sắp đặt được. Sự thất vọng trong em dâng cao khiến em không chút tỉnh táo để nghĩ đến mọi thứ nữa. Chúng tôi chia tay, tôi im lặng đồng ý. Tôi không giải thích gì cả. Nhưng lâu lâu tôi lại nhắn tin xin lỗi và mọi chuyện không phải như vậy. Tôi hiểu em mà, tôi muốn cho nó dứt khoát luôn. Điều tôi làm chỉ là càng cố chứng tỏ tôi đã làm như vậy thật.

Vì sự thù ghét đó, hay vì bố mẹ em sắp đặt mà một tháng sau em đã yêu người khác. Người mà giờ đã là chồng em rồi. Tôi luôn chông chênh giữa cái cảm giác buồn tủi và vui mừng. Buồn vì cái điều vốn dĩ tôi đừng làm thì tôi đã làm. Tôi chẳng phải cao thượng tới mức đó. Nhưng tất nhiên tôi yêu em thật. Tôi muốn em có một cuộc sống hạnh phúc. Có ai đó gần cạnh để chăm lo cho em. Vui vì dù sao em giờ cũng đã yên ổn, có một gia đình nhỏ, có một công việc tốt. Điều tôi đã làm cũng không phải là vô ích. Còn tôi, vẫn ở một nơi mà tôi đã từng nghĩ là tôi sẽ không phải ở lâu đến thế. Đó cũng chính là 2 – 1, 2 năm chúng tôi yêu nhau và 1 năm được ở cạnh nhau.

Còn kết thúc thì có lẽ ai cũng hiểu rồi. Đây không phải là cô gái duy nhất tôi yêu. Và câu chuyện này có thật nhưng không phải hoàn toàn trọn vẹn và chi tiết. Tôi không muốn phải nói lời cảm ơn nếu có ai đó đọc câu chuyện này và nói tôi là một người đàn ông cao thượng. Tôi cũng không cần biết có ai tin nó là thật hay không. Chỉ có điều, đối với tôi đó là một tình yêu vẫn đẹp.

Tôi chỉ muốn các bạn hiểu, rồi khi yêu ai trong chúng ta cũng sẽ gặp những khó khăn hay những cú vấp chúng ta không thể ngờ tới. Là một người đàn ông, hãy làm điều gì đó vì một người con gái bạn yêu. Người bạn yêu có thể không còn cạnh bạn. nhưng tình yêu đó vẫn sẽ ở trong tim nếu bạn còn muốn giữ. Tôi vẫn muốn nói xin lỗi em, tôi vẫn ước em hiểu được điều này. Nhưng có lẽ đành thôi vậy!...

Ngày đăng: 29/09/2015
Người đăng: Nguyen Binh (MR B)
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • F U - Người con trai ấm áp! F U - Người con trai ấm áp! Viết tặng người bạn - Lim! Tôi có cảm giác như, khi chúng ta còn trẻ, chúng ta thích ai là sẽ thích người đó bất kể lý do gì chăng nữa? Khi chúng...
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
 

Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất?

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khoẻ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage