Để yêu thương vụt mất
Có những mối tình lướt qua ta, nhẹ nhàng, không hề luyến tiếc. Lại có những mối tình ngây ngô, khẽ chạm vào trái tim ta những rung động đầu đời...
Người ta gọi nó là tình đầu.
Mối tình trong sáng nhất, nồng nàn nhất...và cũng đau đớn nhất.
***
An Giang những ngày đầu tháng 5...
Anh là một tên thô lỗ! Đáng lẽ ra em phải nhận ra ngay những dòng tin đầu tiên. Em không mấy ưa anh, nhưng rồi đó cũng chỉ là cảm nhận của những buổi đầu gặp mặt. Khi thành phố không mấy ồn ào này về đêm, em lại muốn mở điện thoại ra nhắn cho anh vài dòng vu vơ cũ, kiểu như "Anh đang làm gì?", hay "Đã ăn cơm chưa?"...Nhiều lúc tự hỏi bản thân mình thích anh ở điểm nào, nhưng lại không trả lời được, chỉ đơn giản là thích vậy thôi, thích một mình xem lại những mẩu thoại của anh mà em giữ như báu vật, thích ngắm mình trong bộ đồ cùng anh mới chọn...Em thích anh, cái thích không đến được chữ "thương" nhưng em biết nó cao hơn tình bạn.
Gió về rồi, gió có mang theo những rung động đầu đời của một mối tình vốn bắt đầu đã không bền vững.
Hạ sắp tàn, một ngày nắng trong veo...
Em nhớ lần đầu gặp anh, ấn tượng đập vào mắt em khi anh mang kính gọng đen và một chiếc áo sơ mi trắng. Anh khiến em có cảm giác được dựa vào, ấm áp và ngọt ngào. Em quen anh, đã từng cùng anh đi trên biết bao con đường, đã từng mang theo biết bao kỉ niệm về mối tình đầu đẹp đẽ. Anh nói thương em, rồi em ngại ngùng nhận tiếng thương đầu đời đó, những dư vị ngọt ngào và tiếng trái tim đập rộn ràng mỗi khi gặp anh, em đều nhớ rất rõ...
Gió mạnh dần, những yêu thương ngày xưa liệu có nhạt dần theo tiếng gió...?
Ba tháng rồi...
Ba tháng từ khi em nhận được dòng tin của anh. Anh muốn chia tay? Cũng dễ hiểu, anh với em vốn bắt đầu đã không bền vững, mối quan hệ trên mạng này em tự hỏi đã bao lần anh xem nó nghiêm túc chưa? Những ngày cuối tháng 10 trời thật lạnh, gió táp vào lòng em đau quá...Thế mà, anh lại không dành lấy cho em cả một cái ôm.
An Giang những ngày mưa ẩm ướt...
Em nhớ anh. Nhớ những lần nắm tay nhau băng qua con đường mưa bụi, nhớ những chiều gió rả ríc đung đưa anh gọi điện hỏi thăm em, nhắn em ngủ ngon cùng vô vàn câu nói khác. Em nhớ nụ cười của anh, nhớ mỗi khi anh buồn, nhớ dòng tin của anh bảo rằng anh mệt mỏi lắm...Em đã nhớ anh như vậy, khi Sài Gòn vẫn hầm hập thương yêu ở anh và người con gái khác, em vẫn thương anh, em biết nó không đơn thuần là thích nữa. Và khi anh bảo anh nhớ em, em đã tự dặn lòng thôi đừng luyến tiếc. Nhưng...một lần nữa thôi...trái tim à, để em theo ý nó một chút nhé!
Những ngày cuối tháng 10, trời se sắt lạnh...
Em ghen tị với mọi thứ khi cô gái đó ôm anh...bởi vì vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô ấy đã ôm cả thế giới của em vào lòng.
Em đành lòng làm kẻ thứ 3 xen vào giữa anh và cô ấy. Mà người ta thường nói, kẻ thứ ba thật đáng ghét dù được chàng trai trong mối tình đó thương yêu...Cơ mà, em thấy kẻ thứ ba như em thật đáng thương quá, em chẳng nhận được gì từ anh cả, chỉ lặng lẽ dõi theo hai người, mỗi ngày đều cầu nguyện cho hai người hạnh phúc. Em cảm nhận được hạnh phúc của anh và san sẻ nỗi đau khi cô ấy xa anh...
Đã có lắm lần, em quyết định muốn sống cho riêng em, không có những yêu thương thầm lặng, không có những nỗi đau chẳng biết kể cùng ai. Vậy mà...qua những dối gian và lừa lọc, em vẫn muốn bên anh. Qua những yêu thương đã trở thành gánh nặng cho hai người, em vẫn chấp nhận để nó trôi đi. Qua những tháng ngày cô đơn và lạc lõng, em vẫn chạy đến với anh, nở nụ cười thật tươi rồi trách anh sao mà chán đời thế, phải thật hạnh phúc như em này...
Anh là một tên bội bạc, em biết...
Những ngày cuối tháng 10, trời âm ỉ lạnh...
Em đã từng bảo em không ghen? Em lừa anh đấy! Khi chấp nhận để cô ấy nắm tay anh, em đã dối lòng mình cho rằng ghen tuông là thứ cảm xúc tầm thường lắm. Ừ thì không ghen, nhưng trái tim đau lắm, khi anh lừa dối thương em đến hai lần, bỏ rơi em đến hai lần, vậy mà lại để cô ấy tiếp tục bước bên anh dù có em ở cạnh. Giờ em hiểu rằng mình không phải kẻ thứ ba, mà là người thay thế...
Những ngày đầu tháng 11, trời trở gió...
Mối tình đầu em đã nhận được cả ngọt ngào, cả ghen tuông và đau đớn. Cảm ơn anh, người đã vô tình bước đến nói thương em, sau đó chia tay và dối em một lần nữa. Cảm ơn anh, người đã mang cả thế giới của em đi, vất bỏ trái tim em vào thùng rác của quá khứ...Cảm ơn anh, vì đã để cho em ngã một cú thật đau, để em hiểu rằng: "Đôi khi, một mối tình không trọn vẹn sẽ trở thành động lực giúp ta bước đi". Em ngã xuống giữa lòng phố không anh, mím chặt môi và bước tiếp...
Cảm ơn anh, cú ngã anh để lại cho em, đã trở thành vết sẹo lòng không thể nào xóa đi được, rồi đây, em sẽ đứng dậy, phủi bụi trên người và quay lưng bước tiếp. Đi về phía không anh...nhưng em biết cả thế giới đang đợi em ở đó.