Hóa ra em đã quên được anh
Gặp lại anh giữa một chuyến đi dài, ở một nơi xa lạ, cùng một mối quan hệ xa lạ.
***
Em vẫn biết bản thân cho dù có cố lảng tránh, có cố trốn chạy, vẫn sẽ có một ngày hai ta vô tình gặp lại nhau. Giống như lúc này đây. Chỉ là, em không nghĩ tâm trí mình đã có thể bình thản đến thế.
Em đã từng cho rằng mối tình của hai ta là sâu đậm.
Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể sống nổi nếu một ngày không có anh.
Em đã từng tưởng rằng bản thân sẽ gục ngã khi bị anh vứt bỏ.
Em cũng đã sợ khi gặp lại anh, con tim từng bị tổn thương kia sẽ thêm một lần đau quặn rồi vỡ tan.
Vậy mà... khoảnh khắc đổi mặt với anh hóa ra lại chỉ đơn giản có thế. Thậm chí cơn gió trên chuyến tàu còn mạnh hơn cả hồi ức về một quá khứ không xa. Hóa ra... em đã quên được anh rồi!
Cũng phải thôi, tại sao còn phải lưu giữ trong khi kí ức về những gì anh mang đến cho em chỉ là tổn thương cùng đau khổ? Tại sao những ngày qua em phải cố gắng dằn lòng vì sợ hãi mình không thể vứt bỏ một quá khứ vốn thật đáng quên?
Giờ thì em hiểu... anh có là gì đâu mà em phải sợ hãi không dám đối mặt. Cuộc tình đó có đáng gì đâu mà em không dám nhìn vào vết thương.
Giờ thì có lẽ vết sẹo ấy đã lành, có lẽ tất cả hồi ức không đẹp cũng đều đã ngủ quên, có lẽ em đã có thể thật thanh thản mà mỉm cười nói với anh: "Em giờ rất ổn!"
Có một cuộc tình vẫn đang phiêu bạt cứ mãi khiến ta lạc lõng giữa chơ vơ. Có một cuộc tình bỗng chốc kết thúc lửng lơ khiến ta ngỡ ngàng vì nuối tiếc. Có một cuộc tình bị vứt bỏ nơi quá khứ lại cứ mãi khiến ta đau đớn và mong mỏi. Đừng cố gượng ép bản thân vào một mối tình, đừng cố níu kéo, cũng đừng cố quên. Hãy tạo cho mình một lí do để con tim bớt đau đi một chút, để thanh thản mà nhìn vào sự thật, để buông tay và quên một cách nhẹ nhàng. Tại sao phải ngóng theo mà chờ đợi một cuộc tình đã biết là trống rỗng? Tại sao không thể buông tay khi người ấy đã thay đổi không còn là người ta yêu, người khiến ta rung động thuở ban đầu? Việc gì phải cố quên trong khi sự thực những gì để lại vốn là một mảng kí ức đáng quên? Người ta vẫn bảo "cố quên là sẽ nhớ", vậy nên hãy cứ để lòng chấp nhận nỗi đau một cách thật nhẹ nhàng. Để rồi đến một lúc nào đó bất chợt nhìn lại, ta hóa ra lại có thể mỉm cười mà nói với lòng: Em đã không còn khóc với những dấu vết anh để lại! (Phong X)
...