Trái tim người vợ
Phụ nữ sướng hay khổ hơn thua nhau ở tấm chồng. Và cái sai lớn nhất của thằng đàn ông la để người phụ nữ của mình phải rơi nước mắt vì mình và còn sai lầm hơn nữa khi để cho 1 người khác lau những giọt nước mắt đó dù người đó là ai.
***
Có bao giờ bạn giận ai đó đến mức bạn không còn muốn tranh cãi, không còn muốn truy cứu những điều mà người ta đã làm với bạn , từng câu từng chữ người ta nói ra bạn đều thấy giả dối và hễ có ai vô tinh nhắc tới tên người đó là nước mắt lại trực trào tuôn ra?
Tôi đã từng như vậy. Tôi đã yêu người đàn ông đó hơn cả bạn thân mình, tuổi xuân sức trẻ dân hiến cho anh ấy. Ngày còn yêu nhau gia đình tôi cấm cản vì tính anh ấy bảo thủ độc tài nhưng bất chấp mọi giá tôi cương quyết lấy anh ấy làm chồng. Vì thương con cuối cùng gia đình tôi cũng gật đầu chấp nhận.
Lúc đầu khi mới cưới anh ấy cũng rất quan tâm tôi, cũng có lúc gia đình tôi nói ngày trước đã sai vì đã ngăn cản chúng tôi. Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài, chưa được nữa năm sau ngày cưới anh đã bắt đầu đi sớm về khuya, suốt ngày nhậu nhẹt bê tha bỏ rơi gd, mỗi lần như thế tôi lại khóc, nhưng có khóc đến chết thì anh cũng đâu còn quan tâm bởi giờ anh đã có niềm vui bên hạnh phúc mới. Có lúc đi làm về tôi thấy nước oa nặng mùi trên áo của anh, cũng có lần là những vết son lem lúa trên áo khi tôi hỏi anh chỉ nói rằng đi tiếp khách và vào quán bia ôm. Chỉ có vậy. Nếu tôi hỏi thêm nữa ngay lập tức nhận những lời khó nghe từ anh. Thử hỏi trên thế gian được bao nhiêu người phụ nữ không biết buồn, không ghen khi chồng mình thường xuyên qua đêm bên ngoài. Nhưng cũng vì lời hứa của hai gia đình , vì lời thề trước bàn thờ Chúa và vì yêu anh. Tôi lại làm im lặng mà cho qua cứ nghĩ chồng mình ăn bánh trả tiền không yêu đương phản bội. Chuyện gì đến cũng, đến 3 năm khi chúng tôi kết hôn anh về nhà và thú nhận với tôi rằng vừa bị công ty cho thôi việc vì âm tiền của công ty trong những lần đi giao hàng, mà con số lên đến gần trăm triệu và số tiền đó là mỗi tháng 1 ít anh ăn xài và lo cho 1 người con gái khác.
Thế giới cứ như sụp đỗ trước mắt tôi. 3 năm yêu nhau , 3 năm chung sống vậy mà bấy lâu nay anh cắm trên đầu tôi 1 cái sừng quá lớn, tôi như con ngốc chẳng biết gì lúc nào cũng tự hào về chồng của mình.
Rồi anh cũng năn nỉ, cũng van xin, xin tôi tha thứ và giúp anh. Giận cũng giận lắm, buồn và tổn thương cũng nhiều nhưng rồi cũng tha tha thứ và bỏ qua bởi vì tình yêu trong tôi quá lớn, tình cảm mà tôi giành cho anh nó còn nhiều hơn chính bản thân của mình.
Anh hứa với tôi là sẽ làm lại từ đầu và rồi ngày hôm nay 2 1 lần nữa anh lại đánh mất niềm tin ở tôi. 2 năm là khoảng thời gian không phải quá dài nhưng để 1 người phụ nữ gồng gánh 1 mình lo cho gia đình và trả luôn khoản nợ cho chồng thì không phải là điều đơn giản. 2 năm anh không tìm nổi cho mình 1 công việc làm ổn định, việc thì anh chê là bụi bặm, việc thì quá nặng , việc thì tăng ca nhiều, việc thì lương thấp..... thế là lại 1 mình tôi phải gánh gồng lo cho gia đình bằng đồng lương ít ỏi
Niềm vui như vở òa khi anh nói với tôi anh sẽ vô công ty làm, anh sẽ làm công nhân để phụ giúp em và để lo cho tương lai của mình, rồi còn sinh con , còn mua đất xây nhà.... nhưng khi niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì tôi lại được biết là trong suốt thời gian anh không đi làm anh lại đi mượn nợ mà con số lại 1 lần nữa chạm móc 100 triệu tròn trĩnh nhưng lần này tôi được biết qua chủ nợ chứ không phải chihs miệng anh nói ra. Có thể với nhiều người số tiền đó không phải là quá lớn nhưng với công nhân làm 12 tiếng 1 ngày mà đồng lương chưa đầy 6 con số thì đây thật sự là số tiền rất lớn.
Tôi giận tới mức không còn muốn nhìn vào mặt con người đó nữa và cũng không còn muốn hỏi xem số tiền ấy đã đi đâu.
Trong lúc cuộc sống dường như đi vào ngõ cụt gia đình chẳng dám tâm sự sợ mọi người buồn lòng, rồi ghét chồng mình, ba mẹ chồng thì càng không dám nói bởi sức khỏe của ông không còn đủ sức chịu thêm bất cứ đã kích nào.
Trong lúc hụt hẫn nhất tôi đã tâm sự anh, 1 người bạn học cũ
" ông già ơi, tự nhiên muốn khóc quá hà"
"nếu muốn khóc thì cứ khóc đi em, rồi trưa mai anh lau nước mắt cho chứ giờ anh không chạy đến đó được mất công chồng em chém anh" câu nói nữa đùa nữa thật ấy làm lòng tôi an ủi , vì ít nhất bây giờ tôi không có 1 mình mà còn những người bạn tốt
Đúng như lời đã nói, giờ nghỉ trưa anh đến công ty chở tôi đi uống nước , anh nói với tôi rằng " cứ khóc đi em , khóc cho nhẹ lòng. Anh sẽ không hỏi nguyên nhân cho đến khi nào em tự nói." Hình như cảm xúc lâu rồi chưa thể nói, tôi cứ khóc như 1 đứa trẻ, khóc như chưa bao giờ được khóc, tôi khóc ướt cả cái áo trắng của anh. Như anh đã nói ban đầu anh chỉ cho tôi mượn bờ vai để khóc và nhẹ nhàng lao giọt nước mắt của tôi chứ không hỏi tôi bất cứ điều gì cả. Nhưng khi giọt nước mắt vừa kịp để khô thì tôi nhận ra mắt anh cũng đang đỏ, anh bảo với tôi vì anh sợ thấy giọt nước mắt của con gái nên...
Chúng tôi chia tay nhau ra về vì cũng đã tới giờ làm, và từ hôm đó đến giờ chúng tôi không gặp lại nhau, cũng không liên lạc. Nhưng trong tôi luôn có anh, luôn nghĩ về anh, nghỉ về này hôm đó. Tôi biết đó không phải là tình yêu, cũng không phải là 1 thứ tình cảm gì đặt biệt nhưng sao tôi không thể ngừng suy nghĩ về anh
Giá như chồng tôi không đối xử với tôi như vậy thì có lẽ giờ đây đã không tạo cơ hội cho 1 người khác lau nước mắt cho vợ của anh ấy và dĩ nhiên vợ của anh ấy cũng sẽ không nghĩ về 1 người con trai khác như bây giờ và nếu như gặp người con người xấu hoặc dĩ tình yêu của tôi chưa đủ lớn mà sự tổn thương quá nhiều có phải tôi đã ngã hẳn vào tay người con trai đó, và anh sẽ mất vợ của anh rồi?
Cần lắm 1 lời khuyên, tôi muốn li hôn, giải thoát cho bản thân mình, chấm dứt mối quan hệ này nhưng rồi tình yêu trong tôi vẫn còn quá lớn khiến tôi chẳng thể dễ dàng buông tay.