Gửi bài:

Lần này thôi cho phép con yếu đuối mẹ nhé!

Mẹ! Đến lúc này đây, con thực sự thấy mệt mỏi lắm rồi Mẹ ạ!

***

Cuộc sống xa nhà con biết chẳng có gì là dễ dàng cả, nhưng mà Mẹ ơi con chẳng thể ngừng buồn và nhớ Mẹ.

Con hiểu rõ hoàn cảnh nhà mình, con cũng cảm nhận được rõ ràng những tình yêu thương, những sự hi sinh Mẹ dành cho con và cả trọn vẹn niềm tin Mẹ gửi gắm nơi con. Nhưng con đang cảm thấy sợ lắm Mẹ ạ!

lan-nay-thoi-cho-phep-con-yeu-duoi-me-nhe

Con- một đứa con gái ngoài giá thú luôn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ để làm yên lòng Mẹ và mọi người. Ngay từ nhỏ, con đã học cách xù lông để tự bảo vệ mình trước dư luận và trước những người muốn làm tổn thương con. Con học cách tự mình đứng dậy khi gấp ngã, học cách thứ tha cho người khác khi họ mắc lỗi, học cách chấp nhận những thực tế dù nó có phũ phàng, tồi tệ đến mức nào đi nữa. Con học cách mỉm cười trước những lời cay nghiệt của chính những người chảy chung một dòng máu với con. Và khó khăn nhất là con đã phải cố học cách để kìm nén cảm xúc, lừa dối chính bản thân con. Cảm giác ấy thật tồi tệ lắm Mẹ ạ!

Con đã luôn dặn mình rằng, thực tế ấy chẳng có gì đáng để con buồn. Con đã không cho phép mình suy nghĩ về điều ấy, lúc nào con cũng cười và tỏ vẻ chẳng quan tâm đến hoàn cảnh, luôn bất cần. Lâu dần con trở thành diễn viên hoàn hảo trong vai diễn này, đến nỗi có nhiều lần bà ngoại đã nghĩ con thật dại khờ và vô tâm.

Xã hội và con người chẳng đủ tốt để chia sẻ những nỗi buồn cùng mẹ con mình. Con biết có những lời nói ra vẻ họ quan tâm, đồng cảm với gia đình mình nhưng thực chất họ chỉ đang cố tìm kiếm đề tài để tám chuyện. Con thương Mẹ của con nhiều hơn.

Dù mạnh mẽ đến nhường nào thì cuối cùng Mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cũng yếu mềm, cũng mong manh và rất cần được quan tâm, yêu thương, chia sẻ. Nhưng kết quả thì sao? Con đã khóc rất nhiều vì điều đó Mẹ ạ! Con thấy đau lòng khi mà Mẹ cứ luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con, những công việc cần đến đàn ông trong nhà nhưng tất cả tay Mẹ lại phải làm. Con đã không lạ lẫm với những bữa cơm chỉ có 2 mẹ con, con không còn trách Mẹ sao nỡ làm cho con có chị, có em mà không được họ yêu thương, có Bố mà không dám đòi hỏi cưng chiều, con đã cố để thôi không mơ ước về một gia đình hạnh phúc. Và rồi con đã lớn lên trong tình yêu thương của Mẹ, của Ngoại, con trở thành một đứa con gái gan lỳ nhưng chẳng bao giờ dám mở trái tim để chấp nhận một thứ tình cảm nào khác.

Con đâm đầu vào học và học với hi vọng sẽ mang lại được niềm vui cho Mẹ.

Rồi giờ đây con vào ĐH, đôi vai Mẹ vốn đã nặng nay lại nặng thêm bội phần, sức khỏe Mẹ lại ngày càng tệ đi, con thấy lo hơn. Đã không ít lần con lo sợ liệu con có làm Mẹ thất vọng không đây. Mẹ cứ vô tình với chính Mẹ để dồn hết yêu thương và quan tâm cho con. Mẹ lo con đói, lo con buồn, lo con rét khi đông xuống trong khi chiếc giường cũng chỉ cô đơn, trống trải một mình Mẹ!

Xa Mẹ con cố gắng trưởng thành và chững chạc hơn. Con đã luôn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ con buồn vì bất cứ điều gì nữa, có chăng chỉ là yêu thương Mẹ nhiều hơn mà thôi. Nhưng Mẹ ơi, có lẽ con đã sai mất rồi Mẹ ạ! Chiều nay, (và cả nhiều lần trước đó nữa) những người bạn trọ cứ được nhận những cuộc gọi từ anh chị, từ bố của họ. Con đã cố gắng lảng tránh đi nhưng sao vẫn thấy buồn Mẹ ạ. Rồi trong con khát khao một lần nhận được câu hỏi thăm của những người ghét bỏ con Mẹ ạ! Con không cần họ phải cho con tiền con hàng tháng dù như thế Mẹ sẽ vất vả hơn, con chỉ mong họ đừng xem con là kẻ thù của cuộc đời họ. Nhiều khi con cứ loay hoay tự hỏi vì sao cùng chung một dòng máu mà họ nhẫn tâm với con đến thế.

Cũng đã có những lần con muốn tìm một người có thể nghe nghe con tâm sự khi buồn, an ủi con khi con yếu lòng và cho con tựa vào mỗi khi mệt mỏi, nhưng rồi con lại sợ liệu có ai chấp nhận con hay không? Nhiều khi đang ở giữa thủ đô tấp nập người mà con luôn cảm thấy buồn, cô đơn và lạc lõng lắm Mẹ ạ!

20 năm qua con đã sống như một cỗ máy, nhưng hôm nay đây con sắp không thể chịu nổi được nữa rồi Mẹ ạ! Có thể con sẽ gục ngã mất. Liệu con có thể tìm được cho cuộc đời mình một người đàn ông yêu thương con thật lòng không đây Mẹ!? Ai sẽ thật lòng mong muốn cùng con gái Mẹ nắm tay đi trên con đường đây ạ?

Ngày đăng: 17/12/2015
Người đăng: quynh phan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Những người không có kỷ luật là nô lệ của cảm xúc, dục vọng và đam mê
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage