Buông...
Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu chuyện về một chàng trai, một đại sư và một ấm trà nóng. Khi chén trà nóng tràn ra đó là lúc bàn tay chàng trai buông đi chén trà trà ấy. Tôi đã từng đọc câu chuyện ấy không dưới 10 lần để tìm cho mình một lối thoát, sao bàn tay tôi mãi chẳng thể buông???
***
Bạn có tin rằng 5 năm biết đến tình yêu là kém 5 năm một chút tôi chỉ nhận được đau thương và lừa dối?Tôi khẳng định đó là sự thật. Có nỗi đau nào trong tình yêu ấy mà tôi chưa được trải qua...
Bạn có tưởng tưởng được cảnh ánh mắt tôi nhìn qua khe cửa sổ nhỏ bé và phía bên kia cánh cửa ấy là hình ảnh người tôi yêu và một người khác đang nặm nồng ôm ấp nhau... Bạn có thể hình dung ra vô tình trên con đường quen thuộc, ghế đá thân quen đầy áp hình ảnh của tôi và người ấy nay bỗng chốc hiện lên trước mắt mà nhân vật còn lại chẳng phải tôi...Bạn có biết rằng tôi luôn chỉ là cái bóng của cuộc tình đầy ảo giác. Vì sao ư? Vì sao một cuộc tình như vậy lại có thể kéo dài tận 5 năm? Vì ai? Vì tôi yếu đuối hay vì ai vô tình???
Có những lúc tôi tưởng rằng không thể sống tiếp, trái tim tôi đau thắt, nước mắt tôi còn chẳng thể rơi nơi khóe mặt, tôi lặng thầm sống như một kẻ điên. Ngày ngủ, tối cứ quanh quẩn bên một mớ suy nghĩ hỗn độn chẳng có điểm dừng. Có những ngày tôi như phát điên, tôi tìm đến người ta, khi khóc lóc cầu xin, lúc điên cuồng xối xả. 5 năm qua tôi đã như vậy mà chưa một lần nghĩ rằng mình có thể buông. Tôi đặt ra trăm ngàn câu hỏi: tại sao? Vì sao? Tôi làm gì sai? Tôi sai vì đã quá yêu hay sao???.... Vậy đấy, tôi luẩn quẩn trong muôn vàn bế tắc như vậy suốt nửa thập kỉ đẹp nhất của cuộc đời!!!
Nhưng...bây giờ đây, tôi mới hiểu như thế nào là đau quá sẽ buông, sức chịu đựng của tôi đến nay đã cạn kiệt, tôi không còn đủ sức để có thể đi tiếp, bước tiếp với nỗi đau ấy, tôi bất lực, tôi ra rời và cứ thể tôi buông xuôi tất cả. Tất nhiên phải khó khăn lắm, phải cố gắng lắm, phải quyết tâm lắm tôi mới có thể bình tâm hơn, nhẹ nhõm hơn. Chưa bao giờ tôi thấy bình yên như bây giờ từ khi biết yêu là gì, dù có nhớ, có đau, có tiếc nuối nhưng không còn nữa sự dằn vặt của trăm ngàn lí do, trăm ngàn câu hỏi vì sao nữa. Hàng đêm, tôi vần nghe những bài nhạc cũ, nhớ đến kỉ niệm xưa, rồi chậm chạp khép lại đôi mắt của mình. Cứ thế rồi tôi cũng dần dần tìm lại được con người đã bị chôn vùi trong cái ảo tưởng tình yêu kia. Tôi đã thật sự làm được.
Bạn ạ, nếu có vô tình đọc được những dòng này của tôi và bạn cũng đã từng là tôi của ngày ấy, hãy tin rằng nhất định nếu bây giờ bạn không thể buông vì bất kì lí do gì đi nữa ban hãy cứ tiếp tục bước tới, rồi một ngày nếu cái vòng của bạn cứ sâu hơn, xa hơn, bạn sẽ kiệt sức, sẽ như tôi và rồi sẽ buông lơi không hối tiếc. Tuổi trẻ của tôi đã đi đến hồi kết, phía trước tôi là cả một tương lai khác hơn nhiều, nên tôi chỉ đến đây thôi. Còn bạn nếu còn đủ sức đi tiếp hãy cứ đi, tuối trẻ sẽ chẳng thắm lại hai lần, không bỏ phí nhưng cũng đừng sợ hãi. Dù sao đến cuối cùng nếu chúng ta không tìn được hạnh phúc thì chúng ta cũng se tìm được bình yên theo cách khác.
Một lần thôi và mãi mãi về sau...!!!