Một chút dũng cảm nữa thôi...
1 năm - khoảng thời gian để thầm mến 1 người vậy là có dài không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết mỗi ngày trôi qua tôi lại thích cậu thêm một chút, một chút rồi một chút nữa thế nào mà giờ đã thành yêu mất rồi. Có người nói nhỏ thế mà yêu với đương cái gì, có người nói dành nhiều thời gian và tình cảm thế làm gì,... nhưng tôi không quan tâm. Tôi mến cậu, thích cậu, rồi yêu cậu, chỉ có vậy.
***
Những ngày đầu, tôi rất ghét cậu. Cậu lúc ấy là ''người ấy, tớ thầm thích'' của con bạn thân của tôi. Nó theo cậu khá lâu, viết thư tình có, tỏ tình có mà cậu vẫn không thích nó. Mấy lần đầu cậu không nói gì nhưng nó theo dữ quá làm cậu phát chán. Thế là cậu chửi nó thậm tệ luôn. Nào là trơ trẽn, dai như đĩa, kí sinh trùng,... Nó nghe vậy khóc lóc kể lể với tôi quá trời. Lúc đó tôi ghét cậu lắm. Tôi không thể hiểu cho cậu lúc ấy. tôi chửi cậu rất nhiều. Nào là chảnh chó, điên khùng,... vậy mà lúc đó cậu lại thích tôi mới ghê chứ.
Tôi chính thức gặp cậu vào một buổi chiều đông. Hôm ấy trời chiều nên nắng rất yếu. Lúc ấy là lúc ra về, ở nhà xe của trường. Xe của tôi dựng ở ngoài mà mấy thằng con trai lớp tôi thì tàn nhẫn lắm. Nếu ra chậm trễ thì chắc tụi nó sẽ dậm xe tôi đến tan tành mất. Nghĩ vậy nên tôi chạy như bay ra nhà xe. Khi tôi chạy qua cậu thì cậu gọi
Tôi(mà hông biết sao mà cậu biết tên tôi nữa hé hé). Lúc đó trên đường chỉ có tôi và cậu nhưng do tôi nôn nóng nên không nghĩ đến việc cậu gọi tôi. Thế là tôi cứ chạy thôi. Cậu có kêu thêm mấy lần nhưng tôi cũng không để í(thế nên tất nhiên là hông nghe thấy ùi hiccccccc). Sau hôm đó tôi gặp qua cậu rất nhiều lần. Mấy lần đầu cũng chửi cậu vì chuyện của con bạn tôi(giờ nghĩ lại thấy cũng tội mà thôi cũng kệ he he). Một lần, lớp tôi tập múa dân vũ, cậu nhìn tôi hoài mà tôi đâu có hay nhưng con bạn của tôi đã nhìn thấy. Nó huých vào hông tôi, bảo tôi quay lại. Dù không hiểu sao nhưng tôi vẫn làm thì thấy cậu vẫy tay với tôi và nói lại đây. lúc đó nhìn cậu rất đáng yêu giống ... giống ... mèo chiêu tài. Tôi bật cười giòn tan, cậu cũng cười theo. tiếng cười của tôi vang vọng khắp sân trường nhưng tôi đâu biết rằng tiếng cười ấy đã len lỏi vào tim tôi, nhen nhóm 1 cảm xúc có tên gọi là thích.
Từ hôm ấy, tôi bận thi cử nên không gặp cậu nữa. Mãi đến tháng 1 năm sau tôi mới gặp được cậu tại một buổi chiều trong tiết chào cờ. Lần này khác với lần đầu tiên tôi gặp người. Trời hôm ấy trong xanh và nắng nhẹ làm lòng tôi cũng ấm áp theo. đang nói chuyện với con bạn làm mặt heo quỷ đủ thứ thì tôi phát hiện cậu đang nhìn tôi.(Tôi xấu hổ quá trời. chắc lúc đó tôi trông tệ hại lắm). Mặt tôi lúc đó đỏ bừng. tôi biết tôi thích người thật rồi. Nhưng tôi đã không nói ra. Cậu cũng không nói thì một đứa vô tâm đuểnh đoảng như tôi sao mà có thể nhận ra chứ. Và thời khắc định mệnh ấy đâu có đợi ai. Theo thời gian cậu đã không còn thích tôi nữa. Mãi sau này theo 1 lời kể của 1 người bạn tôi mới biết cậu cũng thích tôi. Các bạn biết lúc đó tôi cảm thấy như thê nào không. Đó chính là cái cảm giác hụt hẫn, cái cảm giác mình sắp có được thứ mình muốn rồi, chỉ cần 1 chút nữa thôi, 1 chút can đảm nữa tôi. Nhưng vì thiếu 1 chút can đảm để thổ lộ ấy mà tôi đã đánh mất người, để người ấy đi ngang đời tôi mà không để lại 1 dấu vết. Và tôi biết, tôi biết giờ nếu muốn tìm lại thì đã không làm được nữa rồi.
Tôi vẫn yêu cậu như ngày đầu. Mặc dù cậu đã không còn thích tôi. Mà cũng có khi cái cảm giác mà cậu dành cho tôi ngày ấy chưa chắc đã là thích mà chỉ là cảm giác chinh phục được 1 đứa con gái hãnh diện như thế nào của 1 thằng con trai tuổi mới lớn nên cậu mới dễ dàng buông tay đến thế. Nếu vậy thì tôi nên vui mừng mới phải. Nếu chúng tôi đến được với nhau thì có lẽ thứ tình cảm tôi dành cho cậu sẽ chẳng đẹp như bây giờ hoặc tôi đã mang 1 con tim tổn thương sau mối tình chóng vánh ấy.
Rồi chúng tôi cũng tốt nghiệp, cũng rời xa ngôi trường thân yêu của mình... và rồi chúng tôi cũng rời xa nhau. Hai chúng tôi đều đã lớn, đều đã trưởng thành nhưng tôi vẫn vậy, vẫn yêu người. Vâng xin cho tôi được dành từ yêu để nói về thứ tình cảm ấy, nó rất đẹp đẽ, rất thuần khiết và còn... rất đậm sâu nữa. Nếu có một ngày tôi gặp lại cậu, tôi sẽ nói rằng: "L. này, tớ đã từng thích cậu, thật đấy." dù cho cậu có còn nhớ tới tôi hay không.
P/S : Trời hôm nay đẹp quá, đẹp nhất trong mấy chục năm qua hay là vì hôm nay tôi đã trút được 1 gánh nặng tâm hồn ngần ấy năm nên nó mới đẹp thế ?!