Lưng chừng cô đơn
Có rất nhiều điều phải đợi đến lúc tạm xa hay mất đi, người ta mới cảm thấy tiếc nhớ. Nên với tôi lúc này, Sài Gòn đâu đơn giản chỉ là một địa danh, những gác trọ đâu chỉ là chỗ người ta có thể để đến rồi để đi...
***
Có những mối quan hệ chẳng thể gọi thành tên, đó có phải chăng là phố chẳng đủ rộng cho những kẻ yêu nhau, chẳng đủ dài để can đảm bước qua những ngày thương nhớ, và cũng chẳng có một chuyến xe nào đủ lâu để chở được người ta yêu thương nhất quay về. Phải, những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa...
Sài Gòn này thật khó cho tình thương mến thương đi. Đi thì đi, đi ăn kem đủ mùi, cà phê đủ vị, đi uống cà phê vỉa hè và được nghe em hỏi: anh sắp chịu lấy vợ chưa. Tôi cười: hết năm này! Cái câu đó nghe thật oách. Năm này? Bao giờ cho hết năm này? Ừ, bao giờ nhỉ, nhưng mà hết ngày, hết tháng, thì cũng phải đến hết năm thôi...
Tôi vẫn nghĩ đến một ngày lật lại từng trang giấy ngả vàng và đọc lại những gì đã qua. Thế mà, lòng buồn như tuổi trẻ đang trước mắt mà thiếu đi điều gì đó không hay biết. Nhưng, ai bảo tôi không còn những ngày sau này để viết tiếp nữa nào, rất dài và rất nhiều. Còn những gì thật sự là trân trọng, là kỉ niệm, thì làm sao có thể mất đi, sẽ ở một vị trí an toàn trong lòng, luôn luôn. Ở cái tuổi không còn dám ngây ngô, cũng chưa hẳn là người đàn ông hay người phụ nữ thực thụ, em à, vài lần đón đưa nữa thôi thì chúng mình thương nhau nhé.
Tôi vẫn chờ và đợi, một điều gì đó, ở lâu mới thấy thành phố này mỗi đêm thao thao nhiều hơn vài nỗi nhớ những nỗi nhớ ẩn sâu vào lòng phố âm ỉ lặng im trong tiếng thở dài phu phen những ngày đầy gió. Vậy thôi, sẽ vẫn là mùa hoa tháng sáu trong kí ức tả tơi rụng đầy trên mái tôn cũ rỉ những ngày mưa chiều tạt vào gác trọ tầng hai, huống hồ gì?
... thèm đến nao lòng lại một lần thương.