Gửi bài:

Chờ đợi một cơ hội

Hôm nay, cái tiết trời se se lạnh của mùa đông cộng với những giọt mưa bay bay đã làm đủ lạnh một con người giữa trời Hà Nội. Nhưng không chỉ đơn giản là những cái vò tay suýt sa vì lạnh mà còn làm tê liệt cả một trái tim đang yêu, luôn luôn nhớ về em-người con gái anh từng yêu.

Nam Định giờ này chắc cũng như vậy đúng không? Cũng mưa cũng rét cũng lạnh nhưng anh biết, em không như anh, không có nỗi niềm của kẻ đang yêu.

***

cho-doi-mot-co-hoi

Nhớ lại, anh và em quen nhau thật tình cờ. Quen nhau trên học đường, cùng chung một ước mơ trên cùng một chuyến đò. Những ngày mới gặp em anh đã thấy em là một người đặc biệt rồi, nổi trội hơn đám bạn đi học cùng. Em cao, tóc dài đen mượt, mỗi khi em cười lại để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. Có lẽ chính vì nụ cười ấy đã cướp mất trái tim anh đến tận giờ phút này.

28-8 anh vẫn nhớ như in ngày mình quen nhau. Mới đâu còn trêu trọc nhau, tưởng như anh với em chỉ mãi là bạn. Nhưng rồi chắc cũng do duyên số anh với em đã có những thời gian kỉ niệm tìm hiểu nhau thật khó quên. Ngày ấy điều kiện gì được như bây giờ. Anh với em chỉ được gặp nhau 1 tuần 2 lần mỗi lần 2 tiếng vào thứ 2 thứ 4 hàng tuần bởi vì thời gian ở lớp học thêm chỉ có vậy, nhà anh và em lại xa nhau, anh đi xe đạp đến cũng mất hơn tiếng :(

Cảm giác như những năm tháng ấy anh sống như chỉ có em vậy. Ngày nào anh cũng ôm điện thoại nhắn tin tâm sự với em, cũng may là em cũng đáp trả tình cảm đó một cách nhẹ nhàng nên cũng đủ làm trái tim anh có thêm sức mạnh. Ngày đấy anh tự tin lắm, đi đâu cũng hãnh diện tự hào vì có em. Đến lớp thì anh như người mất hồn, tâm hồn suốt ngày treo ngược cành cây. Ở trung tâm, anh với em chỉ học chung môn Sử nên anh luôn cố gắng đi đầy đủ và dường như là lên đến trước em đứng từ cửa lớp nhìn xuống cầu thang đợi em lên. Trong giờ học thì anh luôn luôn ngồi sau em mặc dù em có ngồi đi đâu nữa, a vẫn ở phía sau có hôm nghịch tóc có hôm viết thư! Kể cũng dại, đi học với em mà anh chưa bao giờ dám lên ngồi cạnh em.

Rồi cái gì đến rồi cũng đến, anh cũng rủ em đi ăn đươc, nói đi ăn thì hơi to tác, ngày đấy học sinh cũng chỉ mời nhau cốc trà chanh cái bánh mì chiếc xúc xích thôi. Nhưng em cười anh cũng biết là em hài lòng rồi.

Em là một cô gái năng động, cá tính, mẫu người mà anh rất thích. Mỗi đêm về sau khi học bài xong là hai đứa lại nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ, nói về chuyện tương lai sau này sẽ học gì và làm gì. Chúng ta cũng có những dự định cho tương lai. Những ước mơ thật giản dị của tuổi học trò. Chắc đến giờ phút này anh cũng không thể quên được hôm đầu tiên chúng ta đi chơi với nhau và đấy cũng là lần cuối cùng tính giờ phút này thì phải.

Hôm đấy là Noen, trường anh được nghỉ buổi chiều còn em vẫn phải đi học. Bố mẹ anh khó tính chắc em cũng biết rồi đấy. Để được đi chơi hôm đấy thì thật là khó, anh đã nghĩ đủ trò rồi cuối cùng cũng xin phép bố mẹ để được đi chơi noen với em. Như đã hẹn là em sẽ ở nhà và anh sang đón. Nhưng đến nơi, em bảo anh về đi, em không đi được. Anh buồn và bảo nếu em không đi thì anh cũng sẽ không về!Thế là em cũng nghĩ cách xin đi chơi. Anh lại ngồi ngoài đợi em thay quần áo, trời ơi cả tiếng đồng hồ em mới xong. Con gái thật là khó hiểu

Anh đưa em đến nhà đám bạn anh, tất cả mọi người dường như chỉ đợi 2 đứa về để bắt đầu bữa tiệc đón Noen. Anh hào hứng giới thiệu em với tất cả bạn bè đây là bạn gái mình. Mọi người cũng mừng và vui vẻ chúc hai đứa hạnh phúc. Ăn uống xong mọi người định ra uống nước rồi lượn lờ nhà thờ để đón Noen thì em lại xin phép về trước. Anh cũng muốn em ở lại đi chơi một lúc rồi hãy về nhưng em bảo Mẹ đang lo. Vậy là hai đứa đi về.

Trên đường về, anh chỉ muốn ôm hôn em để bày tỏ tình cảm, nhưng trái tim người con trai lần đầu yêu dường như hơi dụt rè khiêm tốn. Bù lại em đã ôm anh, quãng đường về nhà em sao lúc đấy anh thấy ngắn vậy. Anh chỉ muốn bên em lâu hơn, tình yêu mà. Sau lần đi chơi đó hai chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện đi học cùng nhau, vì là học sinh cuối cấp nên rất bận ôn thi nhưng thỉnh thoảng vẫn dành những thời gian ngắn ngủi bên nhau.

Không có ngày hôm đấy, thì chắc chúng ta sẽ mãi hạnh phúc ấy. Anh tin vào bản thân mình mà. Anh làm được chứ. Nhưng hôm đấy, con người anh hơi ích kỉ thì phải. Mọi ngày anh chủ động hỏi han em trước rồi tự kể chuyện hôm nay đi học như nào, học hành ra sao, đi chơi với ai có vui không, rồi ăn gì uống gì, như những đứa lên ba nói chuyện với nhau vậy. Nhưng vì điện thoại anh hết tiền không thể gọi điện hay nhắn tin với em được. Hôm đấy anh bảo em về gọi điện nói chuyện với anh. Anh cứ nghĩ là đêm muộn em mới gọi cơ tầm 11h gì đấy. Nhưng hai đứa vừa đi học về ăn uống xong lên phòng em đã gọi cho anh. Anh nhớ như in câu đầu tiên em hỏi: "Gọi điện có chuyện gì à".

Bao ngày tháng trôi qua anh nghĩ lại câu hỏi đó cũng đúng...Nhưng anh lại không hiểu em. Anh cho là có chuyện thì em mới hỏi, còn không có chuyện thì em không hỏi. Tính đã nóng nảy anh viết bài lên facebook với những dòng không suy nghĩ không đặt tâm trạng của em vào "Khi anh hết tiền cũng là lúc em rời xa anh" cũng chỉ mong nhận được sự động viên của bạn bè và sự quan tâm từ phía em. Nhưng nào ngờ chính câu nói đó làm anh và em mất nhau.

Các bạn của em thì lại hiểu là em yêu ah vì tiền vì vật chất. Nào ai có hiểu anh có gì đâu, chàng học sinh nghèo thì có gì để mà cho em. Những ngày sau đó, anh liên tục xin lỗi em, mong em tha thứ bỏ qua, nhưng sự hiểu lầm và lòng tự cao của em quá lớn nên anh không còn cơ hội gì. Anh lao vào tệ nạn hút thuốc uống rượu bỏ bê việc học tập mặc dù tương lai đang rộng mở phía trước. Bạn bè hai đứa cũng chỉ muốn đứng ra bênh vực hai đứa rồi cuối cùng xảy ra cãi nhau to. Anh buồn lắm. Hôm em và các bạn về nhà anh, đáng ra anh phải đứng ra nhận lỗi thuộc về mình và ôm em vào lòng, anh cũng chẳng hiểu con người anh lúc đấy ntn nữa, lại bỏ trốn tất cả kiểu như dối lòng là anh không còn tình cảm với em nữa. em đi đi ấy.

Kể từ đấy chúng ta cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng anh vẫn tìm mọi cách để theo dõi cuộc sống của em, em và anh 2 người k đạt được ước mơ và những dự định đặt ra ban đầu là cô giáo viên và chú cảnh sát. Sau đó em và anh vẫn lựa chọn con đường khác cho mình. Em thì ở ngay thành phố học y còn a lên Hà Nội học. Lại một lần nữa hai đứa học xa nhau, Sau đó anh có tiếp tục thay đổi bản thân bằng việc yêu thêm một hai người nhưng cũng chả có gì đặc sắc cả khi anh chỉ luôn nghĩ về em-người con gái anh yêu nhất. Anh vẫn thỉnh thoảng liên lạc hỏi em về việc học và cuộc sống hàng ngày và biết em vẫn chưa yêu ai. Anh cũng nửa mừng nửa lo. Nếu em ra đi theo người khác thì tôi sẽ phải bắt đầu lại như nào? Còn nếu em đợi tôi thì phải có trách nhiệm cao cả và to lớn hơn bao giờ hết.

Đến giờ phút này sau 3 năm khi chia tay, tôi vẫn đợi cơ hội mà em dành cho tôi!

Ngày đăng: 22/01/2016
Người đăng: Tuấn Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage