Gửi bài:

Gửi cậu!

Gửi cậu!

Hôm nay vô tình gặp lại cậu, nhưng chỉ là đi qua nhau, không chào hỏi, không gật đầu mặc dù tớ biết chúng ta đều nhìn thấy nhau. Khi ấy tớ cảm thấy "tiếc", tiếc thứ gì đó đáng lẽ ra chúng ta đều có mà lại vứt bỏ nó mất rồi.

***

gui-cau

Chẳng phải chúng ta đã từng rất thân thiết? Đã từng rất vui vẻ? Đã từng có rất nhiều kỉ niệm mà với tớ chẳng thể nào còn có thêm một lần nào nữa. Vậy mà chúng ta, đã để nó đi đâu rồi?

Tớ và cậu vẫn cố chấp nhận mình đúng, nhưng chuyện qua lâu rồi tớ nghĩ chúng ta đã có thể tha thứ cho nhau nhưng vẫn còn một hàng rào vô hình nào nó ngăn cản chúng ta cất lời giao tiếp để bắt đầu một mối quan hệ.

Tớ vẫn đang còn giận cậu, vừa đủ thôi. Tớ biết chúng ta đã từng thề thốt không bao giờ nhìn mặt nhau. Nhưng cậu biết không, tớ chấp nhận một mối quan hệ có một chút khúc mắc như thế này còn hơn vô vàn mối quan hệ ngoài kia với vẻ bề ngoài tốt đẹp mà bên trong đầy rẫy những toan tính.

Chúng ta đã từng làm tổn thương nhau, chẳng còn nhớ là cố ý hay vô tình nữa. Nhưng nghĩ lại, tớ thấy cái tổn thương trước kia mà chúng ta định nghĩa thật chẳng là gì so với những vết thương bây giờ cả. Vậy mà chúng ta lại chấp nhận vết thương lớn để hắt hủi vết thương nhỏ.

Tớ đã cảm thấy thực sự mệt mỏi khi giân hoài một người mà vẫn chẳng giải quyết vấn đề gì, tớ cảm thấy chúng ta thật là cứng đầu nhưng lại không hề dũng cảm. Chúng ta hèn nhát sau cái tôi to đùng. Chúng ta lúc nào cũng có lý để biện minh cho những sai lầm của mình bằng cách biến mình thành kẻ bị hại. Chúng ta trẻ con quá.

Tớ nghĩ rằng thời gian có thể giải quyết tất cả, và thế là tớ chờ, chờ mãi. Vậy mà thời gian đã làm đúng chức năng của nó cậu ạ: Bào mòn tình cảm của chúng ta, biến chúng ta trở thành những con người xa lạ.

Giờ đây, khi đã không còn bận tâm nhiều về quá khứ nữa, vậy nên ai cũng đủ tàn nhẫn bước qua nhau như thế, lạnh lùng đến thế, đến mức con tim tớ đóng băng, lạnh cóng rồi vụn vỡ.

Đừng nói tớ giả tạo nếu như bảo mong cậu sống tốt. Chỉ là khi cậu sống tốt cậu sẽ không còn cảm thấy ghét tớ nữa thôi. Và tớ cũng thế, để cố gắng không còn nhớ đến những sai lầm trước kia, tớ cũng sẽ thật tốt. Để đoạn đường không cùng nhau thanh thản mà bước tiếp.

Ngày đăng: 28/01/2016
Người đăng: An Thư
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
gặp người thích hợp
 

Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là hạnh phúc của cả cuộc đời. Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài.

Tháng sáu trời xanh lam - Tâm Văn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage