Gửi bài:

Em có đến không mưa mùa hạ?

Không có một tình yêu bất diệt, chỉ có những khoảnh khắc bất diệt của tình yêu.

***

em-co-den-khong-mua-mua-ha

Tôi và mưa học cùng lớp đã được 2 năm, trong khoảng thời gian ấy tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày nào đó tôi sẽ thích em, chưa bao giờ.

Tôi xuất thân từ một gia đình cả ba và mẹ đều là những người có học vấn nhưng lại không thàng công trong kinh doanh. Còn em, một gia đình không mấy là toàn vẹn nhưng vẫn là không thiếu thốn. Ngày ấy sau kì thi đại học tôi cho phép bản thân nghĩ ngơi một thời gian còn em là nhân viên của quán cafe mà tôi hay ghé qua. Mỗi ngày với tôi trở nên bình thường đến một cách vô nghĩa chỉ là mỗi ngày đi cafe cùng bạn bè, một vài trận banh rồi kết thúc một ngày bằng những bộ phim nhạt nhẽo. 19 cái sinh nhật tôi chưa từng được tặng quà, tôi ghét ngày sinh nhật của bản thân bởi đó là ngày mà gia đình tôi không một ai mảy may nhớ tới.

Một bất ngờ quá lớn em tặng tôi một chiếc áo đúng kiểu tôi thích vào ngày mà gia đình tôi không thèm nhớ. Đó là hạt mưa đầu tiên em để lại trên cánh đồng cảm xúc đang khô hạn của tôi. Lần đầu tiên tôi được một người con gái quan tâm đến thế.

Thời gian vẫn trôi, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vốn nó phải thế, rồi một ngày tôi nhận ra mình đã yêu em mất rồi. Nhưng mọi thứ là không còn lối thoát nữa rồi, tôi không có đường ra trong mê trận tình cảm này tôi chỉ còn cách đi một đường thẳng mong thấy chút hi vọng.

Tình cờ, tôi và em cùng quyết định thi đại học lần nữa. Tôi vốn không giỏi hơn ai nhưng được các giáo viên đánh giá là khá thông minh và nhanh nhạy với mọi thứ. Một tia hi vọng lóe sáng với tôi. Em ngỏ lời muốn học bài chung với tôi, còn gì hay hơn nữa một cơ hội tốt, một cơ hội để rút ngắn khoảng cách với em.

Để được gần em tôi chọn làm nửa ngày và cho em khoảng thời gian còn lại. Ngày đầu học cùng tôi em tinh nghịch lắm, chạy hết chỗ này đến chỗ khác, lục tung từ kệ này sang tủ khác đọc tất cả những gì có thể đọc, em chỉ dừng lại khi em lấy từ góc tủ một cuốn sổ nhỏ với lớp bụi dày, đó là tất cả những gì tôi còn lại từ mối tình đầu không trọn vẹn những thứ tôi đã chôn cất từ lâu. Căn phòng trở nên im lặng, không nhìn em dù chỉ là chốc lát tôi hỏi bâng quơ "sao im re vậy mày" em vẫn giữ nguyên bầu không khí im lặng ấy, im lặng đến khi thứ duy nhất tôi có thể thấy lúc ấy là hai dòng nước mắt đang từ từ chảy xuống đôi mội đỏ thắm dù không chút tô điểm.

Lần đầu tiên tôi thấy mộ người con gái khóc, lần đầu tiên có người hiểu những gì tôi viết, lần đầu tiên tôi được thấu hiểu. Trái với một con người mạnh mẽ vốn có, tôi đã không đủ can đảm ôm em vào lòng để vỗ về an ủi, sao tôi lại ngốc thế. Nếu ngày ấy tôi ôm em vào lòng vổ về an ủi, mọi thứ có lẽ đã khác. Bóng dáng nhỏ nhắn của em cử nhỏ dần rồi mất hút khỏi tầm mắt tôi quay vào nhà lòng nuối tiếc không tả, đó là cơn mưa hạ đầu tiên tôi có.

Em về rồi tôi vội khoác chiếc áo, ăn qua loa chút gì đó rồi đến lớp cho kịp giờ học. Hơn 10h tôi về đến nhà, không vội thay chiếc áo, không vội vàng cho bài vở tôi tranh thủ gửi vài giòng quan tâm cho em cùng câu hỏi "sao mày lại khóc vậy?" - "chỉ là đồng cảm thôi". Có lẽ chính sự đồng điệu trong cảm xúc đã đưa tôi đến gần với em hơn.

Hình ảnh em cứ đi sâu hơn sâu hơn mỗi ngày, và tôi quyết định phải nói hết tất cả. Nhưng những gì tôi nhận lại được từ em là "hãy đợi câu trả lời của thời gian".

Từ ngày ấy mọi sinh hoạt của tôi thay đổi, mỗi sáng tôi thức giậy từ 7h sáng đi làm rồi đến trường rồi tự học và kết thúc một ngày khi cả con phố chỉ còn lại ánh đèn nhạt nhòa từ bàn học của tôi chiếu sáng. Tôi đâu biết rằng những hi vọng của mình cũng nhạt nhòa như ánh đèn ấy. Sao những ngày ấy ý nghĩa thế, tôi hoàn toàn không có chút mệt mỏi. Mỗi ngày chờ đợi tôi lại tự nhủ với bản thân "không ai có tất cả cũng chẳng ai mất tất cả, tôi đã mất nhiều rồi tôi sẽ được đền đáp xứng đáng với những gì tôi đã mất để chờ đợi.".

Mỗi ngày tôi làm việc đến 5h thậm chí là 9h tối. Tôi cố gắng để lỡ như có là gì của nhau khi đi bên tôi em không thua kém bất kì người con gái nào cả. Tôi cố gắng học để em có thể tự hào vì bạn trai là người có học vấn nhưng chỉ là nếu như thôi. Tôi đã lặp đi lặp lại lời tỏ tình nhưng tất cả cũng vẫn là chờ đợi. Em biết không dù thời gian có quay lại hàng trăm lần đi nữa tôi vẫn sẻ tỏ tình với em như cách tôi đã làm ngày ấy bởi tôi sợ lắm cái ngày mai, nếu ngày mai em không đến liệu em có biết tôi yêu em tới chừng nào và tôi sợ ngày mai em phải đối mặt với cuộc sống một mình.

Tôi có hẹn với em nhưng rồi lại hủy vì công việc không như dự định, tôi biết đó là điều em rất ghét. Hai hôm sau tôi chuộc lỗi bằng cách dẫn em vào một quán cafe gọi cho em 1 tách capuchino loại cafe em thích nhất, rồi cùng em vào 1 shop nón. Tôi quanh co nhờ em chọn 1 chiếc nón cho nữ, em chọn xong tôi nói "tặng mày, coi như chuộc lỗi nha". Em trả lời dọng bất ngờ "mày cứ làm tao bất ngờ". Tôi chỉ biết cười đáp lại mà lòng vui không tả.

Sáng hôm sau tôi đưa em đi một vòng quanh nơi em sống để em được ăn món em thích nhật, nhưng không có chỗ nào bán cả, tôi đưa ra những gợi ý, em thì nói với giọng có chút nũng nịu nhất quyết ăn cho được món đó. Đưa em về đến nhà, nói lời chào, tôi vội vàng rời Sài Gòn về quê ngoại.

Tôi nhớ có một lần em đã khóc với tôi vì chuyện gia đình, em đã ước có thể bên tôi khoảnh khắc ấy, tôi cũng muốn được bên em lắm nhưng làm thế nào khi công việc và cả gia đình tôi đang như một đống tơ vò. Ngày ngày tôi và em cứ hết nhắn tin rồi gọi điện thoại cho đến khi em ngủ quên chẳng nghe những lời tôi khó lắm mới có đủ can đảm để nói tôi mới quay vào giường. Một đêm tôi đã nói "tao nhớ mày quá" không rõ vô tình hay cố ý em đã bắt tôi lặp lại câu ấy cả chục lần, mỗi lần tôi nói thế em lại cười khúc khích., khi tôi hỏi lý do em chỉ nói là nghe không rõ.

Đêm giao thừa khoảnh khắc của thay đổi một lần nữa tôi tỏ tình, lần này tích cực hơn em hứa sẽ trả lời khi ghé chỗ tôi. Những ngày tiếp theo ngoài những việc thường ngày tôi loay hoay chuẩn bị mọi thứ để gây ấn tượng với em, nào là một nơi yên tĩnh gần bờ sông, những nơi lãng mạn nhất tôi muốn em ghé qua. Ngày ấy đã tới, em đến mang theo dấu hiệu tôi mong muốn, em đội chiếc nón tôi tặng như giao kèo em sẽ đội chiếc nón ấy nếu đồng ý. Giường như sự hiện diện của em đã khiến nơi làng quê yên tình này thêm sức sống.

Tối đến sau khi mời em cùng đám bạn những món tôi bắt được, tôi đưa em tới một khoảng sân rộng, nơi tôi đã có chút chuẩn bị, dưới một bầu trời đầy sao, tôi đưa tay bật 1 ngọn lửa, cả 1 góc sân tràn ngập ánh sáng cùng dòng chữ "you so lovely-i love you". Cả hai như đã chết lặng trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn ôm em vào lòng và nói "làm bạn gái anh nhé" nhưng nghĩ đến thằng bạn người cũng thích em tôi lại không thể, nó cứ vô cớ dận dỗi cả ngày hôm rồi. Tôi cùng em tâm sự cả đêm ấy.

Sáng hôm sau tôi cùng em dạo quanh 1 vòng chợ tôi quanh co hỏi về chuyện của tôi và em, em cũng như tôi vì người bạn ấy mà bắt tôi chờ đợi. Đến trưa tôi tiễn em ra xe về Sài Gòn. Trên mặt tôi vẫn còn nguyên vệt máu do đêm trước nghịch lửa. Em nhìn tôi trìu mến rồi đưa đôi bàn tay nhỏ bé ấy lau đi cùng lời dặn dò "làm gì cũng phải cẩn thận chứ", ước gì lúc ấy tôi có đủ can đảm để ôm em vào vòng tay này. Em nhắn tin cho tôi trên suốt đoạn đường về Sài Gòn. Em đã nhắn "hình như tao thích mày rồi", tin nhắn ấy như xé lòng tôi, tại sao chỉ là hình như, tại sao lại là lúc này lúc tôi và em không thể là của nhau chỉ vì một người khác. Tại sao không sớm hơn chút nữa còn giờ thì tôi bất lực em à. Một lần nữa em nói tôi hày đợi rồi hứa "mày đậu đại học tao sẽ cho mày biết thế nào là hạnh phúc".

Hôm sau tôi cũng về lại Sài Gòn, không để phí dù chỉ 1 giây tôi đến với em nhanh nhất có thể, cùng em ghé vào quán cafe em thích, ngồi đúng vị trí em thường ngồi khi em cảm thấy cô đơn hay những lúc em cảm thấy buồn. Chỉ những khi ở gần em tôi mới hiểu được những gì thuộc về tâm hồn em, một vỏ bọc mạnh mẽ cho một con tim mong manh.

Ngày qua ngày mọi thứ vẫn thế, cho đến một ngày, em đi ra ngoài cùng gia đình không trả lời tin nhắn tôi. Tôi chỉ biết nghi ngờ rồi đến nhà em ngay lập tức, tôi đã không nhìn thấy gì cả tôi chỉ dùng cảm tính suy đoán tất cả. Em đã giận tôi, tôi chưa bao giờ thấy em bực thế, tôi sai rồi!

Từ hôm ấy mọi liên lạc bị cắt đứt, tôi quay về với cuộc sống thiếu mưa. Tâm hồn tôi cứ dần héo úa vì chờ đợi và giờ nó chỉ là cánh đồng chết.

Một tháng sau gia đình tôi xảy ra biến cố, ngay trong đêm tôi dọn hết đồ đạc toan rời khỏi ngôi nhà ấy. Tôi chẳng biết đi đâu, tôi phóng xe như điên, sống mũi cứ cay, tâm trí cứ nghĩ tới em, nhưng tôi đã không khóc, tôi đã cố gọi cho em vài lần, tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi, xin lỗi vì từ nay sẽ không thể thực hiện những gì đã hứa nhưng em chẳng thèm nghe máy. Ghé qua nhà thằng bạn thân trọ lại một đêm rồi mai về quê đó là những gì tôi dự định trong đầu. Tôi đã bỏ học nhưng nhờ có lời hứa của em, cộng thêm bài lý thuyết của thằng bạn, tôi lại tiếp tục. Tôi đã đi học lại nhưng lần này không còn liên lạc với em nữa, giờ tôi chỉ là người đứng bên lề đời em.

Mãi tới khi thi xong em mới hỏi tôi có ổn không, tôi cười nhạt rồi trả lời "ổn, còn mày", tôi cố tỏ ra như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Em nói hãy duy trì một thứ tình cảm hơn tình bạn nhưng dưới tình yêu, nó là gì vậy tôi không hiểu. Tôi chỉ là một cánh đồng héo úa, còn em là cơn mưa trên cao kia khoảng cách là quá lớn phải không em !? Người ta mất nhau cũng chỉ vì hai chữ khoảng cách, nhưng giữa họ chỉ là những khoảng cách địa lý, còn tôi và em giữa chúng ta là khoảng cách thời gian, là cả một mùa đấy em biết không ?.

Tôi đã thương em vào một mùa hạ, đúng một mùa hạ sau tôi mới được trò chuyện cùng em lần nữa, vậy tôi còn phải chờ đợi bao nhiêu cái mùa hạ nữa để được yêu em đây. Em cứ phiêu du cùng mây, hòa mình theo những cơn gió, em quên mất rồi nơi đây có một người đang đợi em.

Trùng hợp hay là cái duyên tôi và em đều đậu đại học nhưng cả hai cùng chọn đi Nhật. Tôi đi với tư cách là một tu nghiệp sinh, còn em là 1 du học sinh vẫn là khoảng cách phải không em. Tôi và em gặp nhau có lẽ là đúng đối tượng chỉ là sai thời điểm, đã bao lâu rồi em không muốn yêu. Em chưa muốn yêu hay em sợ yêu, hay giữ mãi trong tim một hình bóng nào đó, hay em sợ con đường tình yêu không bằng phẳng, em hãy đi chân trần trên đường nhựa đi, không có con đường nào là hoàn toàn bằng phẳng đâu . Tôi van em hãy cho mình một cơ hội, cho cả hai chúng ta một cơ hội, hãy quên hình bóng ấy đi, hãy trút cơn mưa lên bờ vai tôi, hãy bước đi trên con đường tình một lần nữa, nếu em vấp ngã anh sẽ luôn ở bên đỡ em đứng dậy, hãy mưa lên cánh đồng khô héo này. Em hãy cứ phiêu du cùng mây đi, tôi sẽ ở đây đợi em. Tôi biết mùa hạ rồi sẽ phải đến, mưa hạ rồi sẽ phải trút, nhưng lần này mưa hạ ở lại bao lâu, hay là ở lại mãi mãi mưa hạ nhé. Nếu được chọn tôi sẽ chọn là mây đễ được bên mưa hạ mãi mãi. Tôi đợi em mưa hạ !!

Tính bạn theo năm tháng rồi cũng trở nên giả tạo, yêu thương trong nay mai rồi cũng đến lúc hư hao. Các bạn có tin vào hai từ linh cảm? Mưa hạ đã đến ! Mưa mát quá tâm hồn tôi sống lại rồi, tôi yêu mưa hạ! Mưa hạ sẽ ở lại với anh mãi mãi nhé ! Không tôi sai rồi, mưa hạ là của mùa chứ đâu cho riêng tôi. Sài Gòn ơi sao mưa hạ đi nhanh thế tôi còn chưa kịp hỏi lý do, tôi còn chưa kịp chào em nữa. Những ngày cuối năm sao chán ngán thế, trời trong xanh là thế, nhưng sao quanh tôi mọi thứ lại toàn màu nhàm chán vậy. Mùa hạ qua lâu rồi mà tôi còn tiếc gì nữa chứ. Tình yêu của tôi và mưa hạ, một tình yêu của nửa vời hạnh phúc, nửa vời yêu thương nhưng là tận cùng của chờ đợi, tận cùng của ngỡ ngàng. Tôi đợi hơn một năm chỉ để được yêu mưa hạ trong 67 ngày. Mưa hạ ra đi khiến tôi quá ngỡ ngàng chỉ 2 tin nhắn. Chỉ vậy thôi cũng đủ để chấm dứt tất cả, đủ để mưa hạ ra đi.

"em xin lỗi em không thể quên được người cũ" "Nếu thương em hãy cho em thời gian". Anh cho, anh sẽ cho. Nhưng ai sẽ cho anh thời gian để đợi em đây. Bao lâu rồi mà em chưa quên được người ấy vậy em cần bao lâu nữa không lẽ là cả cuộc đời anh sao ? Anh biết em yêu anh, em đã từng cho anh một tình yêu đủ to lớn đủ mạng mẽ để anh quên đi những cơn đau từ quá khứ, đã có những lúc anh ngờ là mãi mãi, là một tương lai đẹp hơn cho cả anh và em, một tương lai mà bức tranh anh vẽ có anh và em cùng đi về một hướng là "beautiful in white" chứ không phải một tương lai mà anh chỉ đơn độc cùng "why does it rain". Em đã không còn là em của ngày đầu yêu anh. Khi một bàn tay cố nắm lấy một bàn tay buông lơi rồi hất phăng như cố trốn tránh tất cả, cái ôm là không còn tồn tại, nụ hôn dần trở nên vô cảm, có phải đó là những tín hiệu của một cuộc tình đang dần chết không em. Nều đúng vậy thì anh chỉ được yêu 50 ngày. Lúc này anh phải làm gì đây!? Từ bỏ hay chờ đợi !? Có phải anh đã quá yếu đuối có phải anh không đủ tốt để em quên người cũ ?! Em còn cần gì từ anh nữa những gì tốt đẹp nhất anh đã đem ra vẽ bức tranh tình yêu ngày ấy rồi, nước mắt sao, xin lỗi anh hết rồi. Anh cũng muốn khóc nhưng khóc với ai, ai sẽ hiểu anh không ai cả em ak. Anh không khóc cũng là vì anh muốn để lại trong tâm trí em hình ảnh một con người mạnh mẽ thôi.

Anh biết rồi mùa sẽ lại đến, nhưng lần này anh sẽ không ở đó để đợi mộ cơn mưa đâu thứ anh cần giờ là chút thời gian để quên tất cả. Hôm nay Sài Gòn không mưa, chỉ có cơn mưa lòng nhỏ bé đang tàn phá trái tim anh thôi. Mưa lạng quá, từng cơn gió khiến anh như ngạt thở, mưa hôm nay đau quá, từng hạt thật nặng đang rơi, tâm hồn anh không còn nguyên vẹn nữa rồi. Sài Gòn nhỏ bé anh đã lạc mất em. Không lâu nữa Osaka là nơi anh đến. Osaka rộng lắm anh tìm em thế nào đây. Anh sẽ tìm, rồi anh sẽ tìm ra em thôi. Osaka sẽ là nơi hai ta đoàn tụ hay sẽ là nơi cho anh chôn vùi quá khứ. Hẹn em ở Osaka, anh tin rồi ta sẽ gặp lại. Anh đi rồi mạnh mẽ lên em nhé!!!

Ngày đăng: 02/02/2016
Người đăng: Quân Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Remote life
 

Giá như cuộc sống là một chiếc điều khiển từ xa....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage