Gửi bài:

Gửi chồng tương lai ...

Gửi chồng tương lai, năm nay em 22 tuổi, cái tuổi có thể dựng vợ gả chồng được rồi nhỉ? Chắc đang muốn có chồng lắm rồi nên mới có những dòng tâm sự này. Em là người vợ trong tương lai không xa, xa lắc hoặc có thể anh là người chỉ trong trí tưởng tượng của em.

Có hay không thì em vẫn gửi tới anh những dòng tâm sự từ chính tấm lòng của em.

***

"Chồng ơi chồng ơi chồng ơi!!!!!"

Đó là câu em thích gọi chồng nhất, thật đấy, nếu có chồng thì ngày nào vợ cũng sẽ gọi vậy. Nghe cứ thích thích sao đó, nó không chỉ là gọi cho có gọi. Mọi người đang thắc mắc tai sao không gọi "Anh ơi" hay "Anh yêu ơi", không, vợ sẽ không gọi như vậy, đối với vợ nó chứa đựng nhiều tình cảm vợ dành cho anh. Tạm xưng hô như vậy nha.

gui-chong-tuong-lai-1

Nói nhỏ chồng nghe nha, lấy vợ về nhà thì không sợ bị đói đâu nha, hihi. Trình độ nấu ăn của vợ không bằng mẹ, nhưng vợ lại tự tin mình nấu vệ sinh hơn hàng quán rồi. Vợ thích nấu ăn lắm, thích tìm tòi nhiều cách nấu, cách làm bánh, nói chung là riêng phần ăn uống mà vào tay vợ thì chồng chỉ có tăng cân thôi, không sợ giảm đâu nha. Vợ sẽ không ép buộc chồng hôm nay phải ăn món này, kia món nọ đâu, trước khi về vợ cứ lên cái danh sách cụ thể hén, vợ sẽ cố gắng nấu cho chồng thật ngon luôn.

Nấu ăn vợ cực kì thích, nhưng trái lại giặc đồ vợ cực kì ghét. Vợ chả hiểu sao lại như vậy, không phải lười, nhưng vợ không giải thích được, công việc này trước giờ có mẹ, chị hoặc nhỏ em gái giặc giúp thôi. Mà chuyện đó chắc không quan trọng cho lắm nhỉ, thời đại công nghệ mà, cứ vác cái máy về là ok hết đúng không chồng, hihi. Máy nó giặc rồi việc phơi chồng giúp vợ nhé, còn việc nhà thì cứ để vợ lo, chồng đi làm về cứ việc ăn ngập mặt rồi ngủ thôi nha.

Vợ là người sống nội tâm, hay nghĩ đến cảm xúc của người khác trước rồi mới làm. Nếu có gì không vừa lòng vợ và chồng đối diện với nhau mà giải quyết nhé, đừng im lặng rồi dẫn đến hiểu lầm, to tiếng lại không hay. Trong cuộc sống vợ chồng mà, không tránh khỏi xích mích cãi nhau, vợ không hy vọng cuộc hôn nhân của mình không có cãi vã, người ta hay nói có cãi nhau mới làm con người ta gần nhau hơn, nhưng cái gì cũng có giới hạn, đừng lời qua tiếng lại nặng nề quá, mỗi người nhịn một câu có vẻ ổn hơn đấy.

Lấy nhau rồi mình ra riêng sống nhé chồng, đừng hiểu lầm là vợ không muốn ở với gia đình, lười biếng, sợ ba mẹ chồng, trốn việc làm nhà chồng. Không phải đâu, nếu ở gần nhà thì chiều chiều mình về nhà ba mẹ chơi, phụ việc nhà nè, ăn cơm với ba mẹ, nếu xa thì lễ tết về thăm cũng vui mà. Vợ chồng mình ra ở riêng một phần vì riêng tư của vợ chồng, và cả ba mẹ chồng nữa. "Xa thơm, gần thối" cái câu người ta thường nói, chỉ có ở gần mới lộ bản chất xấu của con người ta, thà cứ ở riêng lâu lâu về chơi, thăm nhà mà lại hay, cảm giác ấm cúng hơn, vui vẻ hơn. Vợ không muốn có ấn tượng xấu với ba mẹ chồng, muốn là một người con dâu ngoan, một đứa dâu thảo với ba mẹ chồng.

Không biết chồng tương lai có thích du lịch không nhỉ, riêng vợ thích lắm. Vợ thích đi đây đi đó cho biết với người ta, thích nắm tay chồng mình đi qua nhiều nơi, nhiều vùng miền trên đất nước, nếu lỡ hết nơi để đi rồi thì vợ chồng mình ráng làm có tiền đi du lịch nước ngoài nhé. Đùa thôi, hihi, đó nghe nó viễn vông quá, khi nào có điều kiện thì mình đi cũng được, nhưng nhất định cuối tuần chở vợ lòng vòng chơi nhé, vợ thích ngồi sau ôm chồng, được chồng chở đi hết chỗ này chỗ kia, vợ muốn khoe cho cả thế giới biết "À đó chồng tui đó, tui cũng có chồng như ai đó, hihi".

À chuyện nữa, vợ biết chồng cũng như bao người đàn ông khác, cũng quen nhiều mối tình, cũng cô này em nọ nhưng đó là quá khứ, hiện tại thì gác qua một bên nhé, đã gọi là chồng thì mình đã có một gia đình rồi đấy, lớn rồi đấy, vợ không muốn nói nhiều về chuyện này, nếu có mèo mỡ gà đồng gì đó đừng cho vợ biết nhé, xin chồng đấy, nói không ghen thì không phải, nhưng vợ mong chồng hiểu, đã là vợ biết được chuyện chồng mình lăng nhăng thì không một ai có thể chấp nhận và chịu đựng được nổi đau đó đâu.

Cái gì cũng có giới hạn, chồng biết mà, những tật xấu, hay thói quen của mỗi người, có cái chịu được, có cái có thể rất phiền đấy. Vợ sẽ không ép buộc "À anh phải bỏ gấp, dứt điểm luôn" không đâu, cứ từ từ bỏ vì nó là thói quen mà. Vợ không thể chịu được chồng mình hút thuốc hay nhậu nhẹt đâu, khó chịu lắm, nên chồng cứ từ từ bỏ nha. Quyền riêng tư của mỗi người ư? Ai cũng có, ai cũng có quyền được giữ cho riêng mình, nhưng đừng làm gì sai, đừng lừa dối nhau là được.

Lập gia đình rồi ai cũng mong muốn có một cuộc sống đầy đủ, vợ cũng không ngoại lệ đâu, giờ không còn chuyện "một túp lều tranh hai trái tim vàng đâu" sợ về không có đất mà cạp nữa chứ. Vợ muốn có một cuộc sống đầy đủ, nói chung là có điều kiện, là giàu có đó mà, cái thời nay không tiền không thể làm được gì hết, hai vợ chồng cùng cố gắng làm giàu nha. Không phải vợ ham giàu, nhưng thực tế bắt buộc phải vậy, gia đình không no đủ, không có điều kiện đó là một trong những nguyên nhân làm cho gia đình tan vỡ, thiếu thốn đủ điều, nhưng biết sao được, vợ vẫn thích là người giàu thôi, khổ nhiều rồi, phải cố gắng mà làm giàu cho bản thân, cho gia đình, làm giàu chính đôi tay mình, không phụ thuộc vào ai cả.

***

Mà nói dông dài vậy, chắc cũng có nhiều người thắc mắc "Tại sao trong một gia đình mà vợ chỉ nhắc đến chồng thôi, con cái đâu" ; "Nhỏ này chắc ảo tưởng sức mạnh, chỉ quan tâm đến chồng con cái vứt đâu" ; "Một cũng chồng, hai cũng chồng vậy con không chăm sóc à, vợ gì kì cục vậy?" ... Các bạn hiểu sai rồi, cái gì cũng có lí do hết, là người phụ nữ của gia đình, nếu đã có một gia đình đầy đủ chồng, vợ và con cái thì quá hạnh phúc đi chứ, ai chả mơ ước như vậy, phải quan tâm hết tất cả không riêng gì thành viên nào hết vì đó là "Một gia đình" mà. Tôi cũng mơ ước có một gia đình như vậy, một gia đình đúng nghĩa. Mãi đến thời gian gần đây, tôi mới phát hiện mình không có thiên chức làm mẹ nữa. Sao tôi biết ư, có lẽ tôi đang đùa? Không đâu, đó là sự thật. Chu kì kinh nguyệt là hiện tượng rụng trứng mà phụ nữ nào cũng có, tôi cũng "từng" có, mãi đến 4 tháng gần đây nó đã đi đâu mất rồi.

Trễ 1 tháng, cứ nghĩ bình thường thôi chắc bị trễ rồi có lại. Sang tháng thứ 2, lại trễ tôi bắt đầu sinh nghi, nhưng lại gạt bỏ sang một bên, chắc không sao. Thời gian trôi qua, đã hết tháng thứ 3 nhưng tôi lại quên béng mất. Sang tháng thứ 4, giật mình xem lịch mới phát hiện trễ đã 4 tháng, vội đi đến bác sĩ khám: "Xin chia buồn với em, thiên chức làm mẹ không đến với em. Em bị u sơ tử cung." Bầu trời như đổ sập trước một cô gái 22 tuổi, cái tuổi đẹp tươi nhất đối với nó, cái tuổi mà bạn cùng lứa với nó đang dần lên xe hoa, còn nó thì ngồi đây nghe cái thông tin mà trước giờ không bao giờ nó tin sẽ đến với nó, nước mắt chợt tuông trào ra, không ai có thể dỗ được nó, nó cũng đủ lớn để biết được nó sắp phải chịu một nổi đau, nổi đau không được làm mẹ, cái căn bệnh quái ác đó đã lấy đi thiên chức làm mẹ của nó. Chị ôm chầm lấy nó, hai chị em cứ như con nít vậy, khóc lóc inh ỏi cả cái phòng khám. "Nín đi em ơi, không sinh được nhưng em có thể nhận con nuôi mà, nín đi em..." "Con chị cũng như con em nhé, em nín đi"....

Mãi đến mấy ngày sau tôi cứ nhốt mình ở nhà, không ăn uống gì, không ra ngoài, cũng chả buồn làm gì, loáng thoáng nghe ai nói qua chuyện là nước mắt trực tuông trào. Có nhiều người đời cũng lắm trớ trêu, mang thai tận 2, 3 lần nhưng lần nào cũng không thể giữ được bé. "Mẹ ơi, con không được làm mẹ của các con như mẹ rồi". Tôi suy nghĩ nhiều lắm, chợt nhớ ra vợ chồng dì bạn tôi lấy nhau mấy năm rồi nhưng không có con, họ không nhận con nuôi mà xem cháu trong nhà như con, nhà nuôi em cún mà cưng như con mình vậy, đi đâu cũng chở theo hết, thấy thương lắm, ấy thế mà chú vẫn không rời xa cái gia đình đó, không rời xa cô cô, chú vẫn nhẹ nhàng với cô, cách chú quan tâm cô người ngoài nhìn vào thấy chú thương cô lắm. Cháu ước mình cũng có một người chồng như chú, bất chấp tất cả mọi chuyện, cho dù cái "Gia đình" đó nó không đúng nghĩa là một gia đình.

"Chồng tương lai ơi, vợ không có được thiên chức làm mẹ, làm mẹ của các con, liệu chồng còn là chồng của vợ không?" Vợ chồng sống với nhau dù có hạnh phúc tới đâu nhưng một khi đã không có con với nhau thì hạnh phúc đó cũng đổ vỡ. Trên đời này, chuyện như cô chú là hiếm lắm, chắc những người chồng như chú chỉ đếm đầu ngón tay thôi. Ước thì ước thôi, tôi đã chấp nhận cái sự thật là đã mất thiên chức làm mẹ rồi nên có người nào yêu tôi thật lòng, tôi sẽ dành trọn tình cảm cho người đó, cho "Gia đình không trọn vẹn" đó.

***

Cho dù thế nào thì tôi vẫn viết những dòng tâm sự nho nhỏ này gửi đến chồng trong tương lai không xa, xa lắc hoặc có thể anh là người chỉ trong trí tưởng tượng. Mong một ngày nào đó, kì tích sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

LeH2

Ngày đăng: 21/02/2016
Người đăng: hiếu lê
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Mark Zuckerberg
 

Hãy làm những gì mình yêu thích

Mark Zuckerberg- CEO Facebook

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage