Tầm gửi
"Em đi về đâu hỡi anh trên con đường đầy mưa gió
Em đi về đâu hỡi anh khi cuộc đời này thiếu vắng anh
...."
***
Tiếng nhạc du dương từ trong quán cà phê ven đường pha lẫn vào màn mưa đêm càng làm lòng nó lạnh buốt
đi luôn đi và đừng về nữa. Tao xấu hổ khi có đứa con như mày...
- Cô bỏ cái thai đó đi vì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận nó....
Tiếng chửi của ba mẹ nó xen lẫn câu nói lạnh buốt của người mà nó yêu và trao đi tất cả cứ quanh quẩn trong đầu của nó.
Đi đâu bây giờ?
Mảnh đất sài gòn không 1 đứa bạn thân.
Về đâu?
Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trông đầu của nó
Đường Sài Gòn chi chít, xe cộ tấp nập, chỉ có nó là lẻ loi...
Bỏng dưng nó thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và bất lực mà những con sóng cuộc đời cứ ồ ạt vồ lấy nó
rồi nó khóc....
Cả bản thân nó cũng chẳng thể nhớ là nó đã khóc bao lâu, và cũng không còn có thể phân biệt đâu là nước mắt của nó và đâu là mưa.
Nếu đã không yêu, sao anh nở lừa dối, bỡn cợt, trêm tình cảm của nó để rồi giờ đây chỉ mỗi nó cô đơn, khóc thương cho một cuộc tình, và khóc cho con của nó.
Làm tan nát trái 1 người vui không anh ?
Có hanh phúc không anh khi dẫm đạp trên tình cảm của nó?
Ngay lúc này đây nó chỉ cầu cho đừng cô gái nào rơi vào bẫy tình của anh như nó.
******
Nó thức dậy trong 1 căn nhà mà chính nó cũng không biết là ở đâu, rồi 1 bà cụ có gương mặt phúc hậu nhẹ nhàng đến bên nó, bà mang tới bên cạnh nó 1 bát cháu nóng bảo nó ăn cho khỏe. Bà nói là thấy nó nằm ngất ven đường khi đi chợ, bà đưa nó về. Bà nói nó đã ngủ suốt 2 ngày nay
Bà hỏi nó chuyện gì đã xảy ra. Rồi như nỗi đau lâu ngày bị ức chế nó kể cho bà nghe mọi chuyện, lúc đó nó không sợ à sẽ xem thường nó hay xua đuổi nó. Nó chỉ nghỉ là nó cần phải nói ra để giải bày hết nỗi đau trong lòng. Nhưng may mắn cho nó, bà không những không xua đuổi nó mà còn nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Cứ khóc đi con, có bà ở đây, bà sẽ nghe con nói
Sao bà lại đưa con về đây? Sao bà giúp con làm gì ?
Bà nhìn nó cười nụ cười hiền hòa:
"con khờ thật, cả con kiến còn muốn sống thì sao con lại muốn buông bỏ cuộc sống của mình. Con nên nhớ cuộc sống này bây giờ không phải của riêng con mà là 2 sinh mạng, trẻ con nó vô tội sao con lại muốn từ bỏ nó trong khi khối người mơ ước có 1 đứa con. Không còn nơi để đến thì cứ ở đây với bà, có gì ăn đó, dù gì bà cũng sống ở đây 1 mình bà không giàu nhưng đủ để nuôi 2 mẹ con.
Khi con sinh đứa bé ra đời rồi mà con vẫn muốn từ bỏ nó thì lúc đó bà sẽ không cản con "
Nó làm gì còn chỗ để đên hay nhà để về, cũng vì gia phong lễ giáo nên nhà nó cũng từ bỏ nó rồi
...
thời gian thấm thoát cũng qua hằng ngày nó ra chợ phụ bà bán hoa quả, tối đến lại may may vá vá mấy cái áo cho đứa con chuẩn bị chào đời.
Ngày nó sinh con không ai thân thuộc chỉ mình bà là người thân duy nhất mà trước đó nó cũng chẳng quen.
Khi nghe con cất tiếng khóc chào đời đầu tiên cũng là lúc nó cảm nhận hết được tình thương của người mẹ. Và bây giờ thì nó hiểu vì câu nói của bà trước đó "Khi con sinh đứa bé ra đời rồi mà con vẫn muốn từ bỏ nó thì lúc đó bà sẽ không cản con"
Tình cảm mà mẹ giành cho con là thứ tình cảm thiêng liêng lắm mà chỉ ai đã trở thành mẹ thì mới hiểu được nó, và chẳng 1 người mẹ nào có thể từ bỏ con ruột của mình.
Chợt nó nhớ ba mẹ nó, cái nỗi nhớ làm tim nó cứ nhói lên theo từng đợt. Nhưng liệu bây giờ nó trở về ba mẹ có thứ tha cho nó. Nó sợ khi phải thấy giọt nước mắt của mẹ, lời xua đuổi của ba nên lại thôi
*****
Một đứa con gái 26 tuổi dắt theo đứa con trai 4 tuổi. Nó quyết định quay trở về nhà, quyết định đối mặt với lỗi lầm của mình và để báo hiếu cho ba mẹ nó
Vừa về đến nhà nó đã thấy mẹ nó ngồi ở đó. Vừa thấy nó bà đã ôm chầm lấy nó và bà khóc. Nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc bởi từ lâu bà đã tha thứ cho nó rồi. Ngay sau khi nó đi ông bà đã thấy rất hối hận và quyết định đi tìm nó nhưng ngày tháng trôi qua bà vẫn không thể nào tìm được nó, mỗi ngày bà đều ngồi ở cửa đợi nó về vì bà tin có ngày nó sẽ trở về.
Biết tin nó đã trở về cùng đứa con trai thì con người đó liền tìm đến nhà và năn nỉ mọi cách để nhận con. Ngày xưa anh ruồng bỏ mẹ con nó để chạy theo người phụ nữ sang giàu mà người đó thì chẳng thể sinh được con chứ cũng phải anh tốt đẹp gì mà xin nó tha thứ.
Nhưng có 1 điều mà anh không biết là kể từ khoảnh khắc anh từ bỏ mẹ con nó thì nó tự nhủ sẽ quên anh, rồi khi con nó chào đời nó nhìn con nó lớn từng ngày thì nó đã biết mục đích sống của cuộc đời nó và cũng không còn hận anh nữa
Nhưng điều đó với nó giờ đâu còn quan trọng, vì với nó giờ chỉ có gia đình riêng của nó, có ba mẹ nó, có con trai nó và dĩ nhiên còn có bà của nó, người đã giúp nó giữ lại cuộc sống tốt đẹp của nó bây giờ.