Góc trú ẩn tâm hồn
Có nhiều người hỏi tôi, sao lúc nào cũng thích một mình như vậy. Thật ra tôi không có tự kỉ, mà đó là cách để tôi quên đi những tâm sự không vui.
***
Ai cũng có một góc trú ẩn cho tâm hồn, để giải tỏa những bế tắc, những nỗi buồn vui hay thành bại. Đó có thể là một người, hay một vật. Chia sẻ sẽ giúp cho người ta thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi cũng vậy, chỉ có điều góc trú ẩn của tôi đặc biệt hơn, nó chính là nỗi cô đơn.
Những lúc buồn, tôi thích ngồi một mình, đi một mình, chỉ một mình thôi, để im lặng ngấu nghiến đi tất cả. Những lúc thất vọng, chán nản với bản thân, tôi thích tự cô lập mình, ngồi yên hàng giờ chỉ để nghe đi nghe lại một bài hát, hay nghĩ đi nghĩ lại một việc từng làm trước đó. Có người sợ cô đơn, nhưng tôi yêu thích nó, yêu thích cái cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều là xa lạ, yêu thích cái cảm giác không ai để ý, không ai quan tâm tôi đang và sẽ làm gì. Vì như thế, tôi có cảm giác tự do, dù có thất bại cũng không phải tự ti hay xấu hổ, cứ như vậy mà đứng lên đi tiếp.
Có người nói tôi lập dị. Nhưng sao không ai thấy việc giữ mọi thứ trong lòng thật an toàn? Đôi khi nghĩ rằng mình không có ai quan tâm, chia sẻ còn dễ chịu hơn việc tin rằng sẽ có người lo nghĩ, lắng nghe mình nhiều hơn bản thân họ.
Phạm Vũ