Gửi bài:

"Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất"

Gửi anh - Người đã từng quan trọng nhất trong em

Cái cảm giác nhìn người mình yêu ấp ôm kẻ khác ngay tại nơi chứa đựng quá nhiều ký ức đẹp đẽ của chính mình và người đó làm con tim em bỗng nhiên tan ra... đau thắt... nghẹn ngào...

***

Chúng mình đã chia tay nhau 2 năm rồi... Khoảng thời gian ấy đủ dài để cả anh và em lã ra đều đã an yên bên tình mới. Thế mà em lại vẫn thương nhớ anh như chưa bao giờ lãng quên. Còn anh, khi đang tay trong tay với người con gái ấy, ở chính nơi ta đã trao nhau những yêu dấu đầu đời, có phút giây nào anh ngừng lại nhớ đến em không? Chàng trai mà em đã yêu tha thiết...

thuong-nho-cu-troi-theo-ngay-thang-mat

Anh để lại trong em nhiều nỗi đau như vậy, thế mà sao em vẫn cứ thương anh, dõi theo anh trong từng ấy thời gian mình xa nhau? Em tự trách bản thân mình yếu đuối và nhu nhược quá. Nhiều khi em tự hỏi, là vì em thật tâm yêu anh, hay chỉ bởi vì em chưa tìm thấy ai khiến con tim mình vui vẻ trở lại nên mới miễn cưỡng bám víu vào ký ức xưa cũ về anh mà tự làm mình vui đây? Ai đó nói em cố chấp, có người bảo em khờ khạo, lại có người bảo em can đảm và dũng cảm quá, sao có thể yêu thương một người vô điều kiện đến vậy? Hai lần anh đến và cũng hai lần chủ động rời bỏ em, tổn thương ấy trong em đến bao giờ lành? Và tình yêu trong em đến bao giờ buông? Em không rõ, không biết mình sẽ phải chờ đợi đến lúc nào mới thấy con tim mình không đau khi nghĩ về anh.

Chàng trai đã từng là của em ơi! Ở bên người ấy, anh có đang vui vẻ và hạnh phúc hơn những ngày tháng bên em không? Còn em, suốt hai năm qua đã thật sự mỏi mệt quá đỗi. Nhưng rồi em cũng nhận ra, em không còn yêu anh nữa. Cái em yêu là ký ức tươi đẹp mà ta đã từng trao nhau; cái em lưu luyến là chàng trai đã từng hết lòng thương yêu và lo lắng cho em... Đúng vậy, thứ em thương nhớ, là anh của những ngày xa xôi ấy, tuyệt nhiên không phải là anh của hôm nay. Bởi lẽ, anh hôm nay đã không còn là của em ngày nào nữa. Vòng tay anh đã ấp ôm người khác, đôi môi anh đã say đắm trao cho người khác, bờ vai anh đã là thứ mà em mãi mãi chẳng thể tựa vào.Thế thì em còn lí do gì để mãi thương nhớ một người dưng như anh đây?!

Hai năm, đã vừa đủ lâu để chôn giấu những nỗi đau vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Mặc cho nhiều lúc trái gió trở trời nó lại lên cơn đau buốt, thì em cũng nên chấp nhận và dành yêu thương cho người nào đó xứng đáng hơn anh. Em cứ yêu anh như thế thì làm sao người khác can đảm mà dành thương nhớ trao em đây? Người yêu cũ! Em quên anh nhé! Kể từ giây phút này. Chỉ có buông bỏ anh, em mới có thể tìm thấy người thuộc về riêng mình. Chào anh nhé! Quá khứ của em!

Ngày đăng: 28/03/2016
Người đăng: Hữu Ninh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Joseph Chilton Pearce - creative quote
 

Muốn sáng tạo, chúng ta không đươc sợ mắc sai lầm

By Joseph Chilton Pearce

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage