Điều chưa đến, hãy đợi
Tôi từng hỏi liệu hạnh phúc có bị kẹt đường không sao lại chẳng thấy bóng dáng nó đến bên cạnh và mỉm cười với tôi?
***
Từ nhỏ tôi chưa từng cảm nhận trọn vẹn một tuổi thơ vui vẻ như lũ bạn. Cuộc sống của tôi lớn lên trong những trận caĩ vã của ba mẹ, những cây roi lao vun vút lên người khi tức giận của ba, những cái tát rát mặt để trả thù của mẹ. Tôi phải chịu những thứ không đáng thuộc về mình. Ba tôi đi làm xa, một tháng hoặc có những chuyến đi công vịêc phải ở lại làm lâu hơn. Khi được về nhà, tôi có một khoảng thời gian đầu vui vẻ, những khoản tiền tiêu vặt khổng lồ, nhưng chỉ chớp mắt thôi, hầu như lần nào cũng vậy, những câu nói nặng nhẹ giữa ba mẹ , về một chút tiền học thêm, hay mẹ đi chợ mua những thứ không đáng, thì cuộc xung đột ấy lại xảy ra. Tôi... lại bần thần chứng kiến những cái tát nảy lửa của ba đánh mẹ, tiếng em tôi khóc ngất hòa lẫn trong tiếng khóc của mẹ tạo nên thứ âm thanh chói tai. Tôi từng chứng kiến cảnh mẹ ôm lấy một đầu đầy máu me, bế bé em bỏ chạy trước con dao trên tay ba, những lúc ấy, tôi chỉ biết trốn vào góc khuất , tránh cái nhìn đầy oán thù của người mới phút trước còn xoa đầu bảo tôi ráng học. Thật đáng sợ. Mẹ luôn bỏ tôi lại với mớ bòng bong mà 2 người gây ra để dẫn em về ngoại. Những lúc như thế, ba tôi lại ngồi lặng mình với chai rượu, nhìn tôi đầy áy náy, chắc có lẽ ông nghĩ mình làm cha mà như thế sao?. Tôi thấy khi đó, ông thật cô đơn, tại sao hai người không ráng nhịn nhau một ít, mà lại làm mọi thứ trở nên phức tạp như thế?. Một thèn con trai 10 tuổi nhưng so với lũ bạn cùng lứa tôi thật sự trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ là do sống trong gia đình như vậy dần rèn cho tôi bản tính chai lì với mọi thứ.
Lớn hơn một chút, học phí của hai anh em làm ba mẹ tôi khá khốn đốn, ba tôi không đi làm xa nữa, chỉ làm ở gần nhà, bạn bè xung quanh rượu chè suốt ngày, kéo ông vào trong cái thứ độc hại đó và kéo theo cả những trận caĩ vã lại thường xuyên như cơm bữa, và tôi lúc ấy, đã biết đứng lên cầm lấy tay ba để bảo vệ mẹ và cô em gái khỏi những cái đánh của ba. Nhưng sức lực của một thằng con trai mới lớn và sự kính nể với người ba , tôi không tránh khỏi những cái roi lao vun vút lên lưng, đau, nhưng không phải là do vết thương mà là đau tận sâu thẳm trong tâm. Đau lắm. Lại lặng người nhìn mẹ ôm em chạy qua nhà hàng xóm. Những lúc ấy tôi chỉ có một ước muốn : giết chết ông ta, người luôn mang đến đau khổ cho mẹ con tôi. Nhưng... Tôi không được phép làm thế. Tôi trút cơn giận của mình lên những cái cây sau nhà, vết roi trên lưng tôi hằn sâu bao nhiêu thì cái cây ấy phải chịu bấy nhiêu vết chém, tôi tưởng tượng cái cây ấy là ông ta, ra sức chém thật mạnh, mạnh hết sức có thể. Từng giọt mủ chảy ra, nhền nhệt như vết máu. Tất cả không làm hạ cơn giận và sự thống khổ của mình. Nội tôi nói cây ấy là đại thụ lâu năm, con đừng chặt, nó chính là vết máu , là vệt xấu trong kí ức của con. Nhưng càng như vậy, tôi càng ra sức chém, chém, chém và lại khóc. Sự tồi tệ của một thằng con trai không bảo vệ được cho mẹ làm tôi không kìm nén được cảm xúc của mình.
Gia đình như thế nên tôi sống khá nội tâm, xung quanh tôi có rất ít bạn bè, chính tôi cũng tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng để ngăn cản tất cả những ai muốn tới gần. Cấp 3, tôi chỉ đi về như một cái bóng, đôi lúc là một vài thằng bạn đủ thân để được tôi tin tưởng đi cùng. Nếu nói tôi như vậy không nên, tôi cũng không quá quan trọng điều đó, ba mẹ đã rèn cho tôi tính cách tự lập với cuộc đời mình mà chẳng cần dựa dẫm vào ai. Có lẽ vậy sẽ tốt hơn là có nhiều bạn nhưng toàn một đống xấu xa, trước mặt là bạn bè, sau lưng là vô vàn những câu chuyện về tôi, gia đình tôi? Vậy thà tôi không có thì hơn. Nhưng bù lại tôi có một cô bạn thân, nhà sát bên, chỉ cách nhau một bờ rào, theo cách người ta nói thì chính là thanh mai trúc mã. Cô ấy là người luôn bên tôi những lúc như thế, nhẹ nhàng an ủi, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhìn tôi ấm ức mà chẳng nói một lời. Có lẽ đã quá hiểu hoàn cảnh nhau rồi chăng? Hai đứa hay tâm sự cho nhau tất cả. Cô ấy có một gia đình nhỏ nhưng ấm áp, có ba mẹ yêu thương, suốt ngày cười nói vui vẻ, chẳng lo ngại, thật hạnh phúc. Đôi khi tôi thấy ghen tị với con nhỏ đó, nó thật đáng ghét, sao mà lại có cuộc sống bình yên đến vậy cơ chứ ?. Hazzz. Bù được, mẹ cô ấy khá là thương tôi, có lẽ là thấy tội cho hoàn cảnh của tôi. Có lẽ, nhưng tôi vẫn thấy lòng mình ấm đôi chút, hay là tôi thích cô ấy? Haha
Có lẽ hạnh phúc bỏ quên tôi thật. Tôi đăng kí thi đại học vào ngành báo chí, tôi dốc sức ôn tập, đi học, nhưng mọi thứ tồi tệ bâu xung quanh tôi như lũ ruồi nhặng. Tôi rớt đại học. Cú sốc khá nặng nề cho cái đứa không biết làm gì ngoài việc học, học và học. Tôi là cả niềm tự hào của mẹ, của bà, của dì, vậy mà giờ đây, thật xấu hổ, tôi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ. Hụt hẫng, cay đắng, tôi bỏ lại tất cả đằng sau để bon chen vào thành phố hoa lệ- Sài Gòn. Quyết tâm của tôi lúc đó là đi làm kiếm tiền ôn thi lại. Nhưng có lẽ suy nghĩ khác hẳn với thực tại. Đi làm rồi mới biết mọi thứ thật không dễ dàng gì với một thằng con trai lạ nước lạ cái, mặt mũi non nớt. Tôi bị lừa hết lần này đến lần khác, bị trộm rồi mất tiền. Mọi thứ lúc ấy như sụp đổ hoàn toàn. Tiếng mẹ khóc trong điện thoại làm tôi thấy mình thật hèn. Hạ hết can đảm, tôi tiếp tục ở lại. Hạnh phúc cuối cùng cũng một lần mỉm cười với tôi, tôi xin được một việc làm ở nhà hàng lớn, là nhân viên phục vụ, tuy khá cực nhưng tôi đã thấy là một may mắn với mình. Tôi bỏ luôn cả ý định ôn thi lại, lo ăn, uống, thuê một phòng trọ nhỏ đã quá khó khăn với đông lương ít ỏi ấy. Đôi lúc rãnh rỗi, tôi lê la gần cổng các trường đại học, nhìn cánh cổng cao vời mà ham muốn, ao ước, nếu, gia đình tôi được hạnh phúc như nhà nhỏ bạn, ba mẹ không suốt ngày cãi nhau, có lẽ, tôi cũng đã vào đại học như cô ấy, tự tin sãi bước như lũ bạn, tung tăng đến trường. Ngừoi ta nói thời sinh viên là hồi ức đẹp nhất của đời người. Có lẽ tôi không được trải qua rồi. Lang thang vô định, ráng tìm một lối thoát cho mình , một định hướng cho tương lai, nhưng chắc phải dừng lại ở phòng trọ tồi tàn trong khu ổ chuột này thôi. Đã là số mệnh thì không cưỡng lại được rồi. Học cách chấp nhận nó chính là điều tốt nhất bây giờ. Với tôi!
May mắn sẽ đến lúc bạn không để ý nhất, mẹ tôi được dì giúp đỡ vào sài gòn buôn bán nhỏ. Gặp lại mẹ khỏi nói tôi vui đến thế nào, nước mắt tuôn trào, hạnh phúc là khi được ở trong vòng tay mẹ như lúc này. Một thời gian sau, ba tôi cũng lại bon chn theo chân mẹ vô đây. Thấy ông tôi cũng vui, nhưng là một nỗi sợ hãi nhỏ lén hình thành. Như đoán được suy nghĩ của tôi, ông cười hiền lành nói rằng đã cai rượu rồi, bây giờ bắt đầu tu chí làm ăn. Khỏi nói mẹ và tôi vui đến mức nào, nhưng còn phải xem biểu hiện của ông như thế nào. Quả thật sau đó ông đã hồi tâm chuyển ý, lo phụ mẹ buôn bán, con em nhỏ ở nhà tiếp tục đi học. Với tôi , như thế đã là quá đủ. Mẹ tôi bảo tôi đi học cao đẳng nghề. Kiếm một cái nghề sau đi làm, đâu thể cứ làm phục vụ mãi được. Suy nghĩ kĩ, tôi cũng muốn đi học. Vừa học, vừa làm, tối phụ mẹ bán hàng, cuộc sống như thế đã là quá hạnh phúc với tôi.
Xù lì