Gửi bài:

Lưng chừng hạnh phúc

Tôi cũng không biết phải gọi cảm xúc này là gì, vì nó rất mơ hồ, chưa định hình rõ ràng. Tôi cũng chẳng dám kết luận nó là tình yêu vì đây chỉ là những xúc cảm rung động đầu đời xuất phát từ phía tôi mà thôi.

***

lung-chung-hanh-phuc

23 tuổi, ở cái tuổi không quá lớn mà cũng chẳng phải nhò nhoi, cũng có thể gọi là cái tuổi đang rực rỡ của đời người con gái. Ấy vậy mà tôi vẫn chưa có lấy một mối tình vắt vai, nói ra thì chẳng ai tin nhưng quả thật là thế. Nhiều người không biết bảo tôi kén chọn, lập dị, nghe thế tôi chỉ cười cho qua. Thật sự là tôi cũng muốn có một người để cùng nắm tay nhau đi tiếp những đoạn đường phía trước. Nhưng có lẽ rào cản gia đình quá lớn, nó làm tôi cảm thấy ngạt thở, sợ hãi và phó mặc cho số phận muốn tới đâu thì tới. Mặc dù có nhiều người đeo đuổi nhưng tôi chẳng mảy may để ý ai và ai tôi cũng cảm thấy dè chừng và đề phòng.

Cho đến khi tôi gặp Anh, mọi lo sợ từ rào cản gia đình và sự dè chừng dành cho người khác phái đều biến mất. Tôi vào công ty ngày 9 tháng 6 thì đúng một tháng sau anh vào nhận công tác. Tôi còn nhớ ngày đầu dẫn anh đi site tour ( trước đó tôi có nghe một loạt thành tích của anh; tôi cũng ưỡm ờ cho qua và nghĩ đả ở vị trí này thì chắc cũng giỏi lắm!) mà thôi kệ chuyện của người ta mà, mình bận tâm làm gì. Rồi thì do sếp tôi nghỉ thai sản, tôi cũng có cơ hội làm việc với Anh qua một số lần, anh em cũng trò chuyện qua lại và tham gia một số hoạt động tập thể của công ty. Cũng thông qua Anh mà tôi mới biết được bộ mặt thật của nơi tôi đang làm, nó đáng sợ đến dường nào, nó không như giấc mơ của tôi trước giờ. Cũng nhờ đó mà tôi dần thích nghi được với môi trường khắc nghiệt ấy.

Mọi chuyện vẫn cứ êm đềm trôi cho đến một hôm. Anh đi học ở Nha Trang, tối đó khoảng gần 11h Anh gọi điện cho tôi, tôi nhấc máy alo, anh hỏi thăm vài điều, rồi bắt đầu kể cho tôi những điều trong cuộc sống, nói cách khác là giảng đạo lý sống thì đúng hơn. Tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe, tôi vốn là người ít nói, nói chuyện với anh tôi lại càng bị động. Tôi còn nhớ Anh nói rằng: vào công ty này có 2 người làm Anh rất "happy" trong đó có tôi. Thoạt đầu nghe tôi bảo Anh nói xạo, tôi bảo: " Tôi có giúp được gì cho Anh đâu mà", nhưng không Anh bảo với tôi, Anh thấy được sự nhiệt tình của tôi trong công việc, luôn sẵn sàng làm mọi việc và không toan tính thiệt hơn, mỗi lần Anh dẫn auditor đi site tour, khẩu trang Anh bị đứt, tôi lại tất tả chạy lên phòng y tế đổi cái khác, tất cả những điều nhỏ nhặt tôi làm, anh kể lại như thước phim quay chậm .Tuy chẳng biết là thật hay là giả, nhưng tôi cảm thấy vui lắm, tôi chẳng cần gì cao sang , cái tôi cần là sự quan tâm nhỏ nhặt đơn giản như thế. Mấy đứa bạn, bảo tôi dở hơi, kệ tôi không quan tâm. Với tôi như thế đã là đủ ấm áp . Chúng tôi đi chơi chung, ăn uống chung cùng đồng nghiệp và dần nảy sinh tình cảm với nhau.

Anh là người của công việc và bí hiểm. Tôi cảm mến, nể phục Anh vì Anh luôn sống và nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân mình, Anh rất hay giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, tôi ngưỡng mộ và tin tưởng Anh cũng từ những điều giản dị ấy. Qủa thật cho đến tận bây giờ những gì tôi biết về Anh cũng chỉ qua những lời Anh kể, tôi cũng không biết là Anh đã có bạn gái hay vợ chưa? ( Nhưng theo hồ sơ và những gì Anh kể thì Anh vẫn chưa có vợ; mặc dù anh đã 33 tuổi rồi??, còn về việc Anh đã có bạn gái hay chưa thì tôi vẫn chưa biết...)

Anh tiếp quản thêm vị trí mới, công việc bận lại còn bận thêm. Sau đó Sếp nghỉ thai sản vào làm lại, tôi không còn cơ hội làm việc trực tiếp với Anh nữa, những cuộc nói chuyện phím cũng thưa dần. Tôi cảm thấy buồn và thiếu thiếu điều gì đó...

Công việc nhiều áp lực, gặp nhiều khó khăn. Anh quyết định đi Đà Lạt thư giãn, Anh đi cùng với 2 đứa em của Anh, tôi. Phải nói đây là lần đầu tiên tôi đi chơi xa nhà cùng những người xa lạ mà tôi không hề có cảm giác sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối ba rằng con đi chơi cùng công ty, trong khi đó tôi đi cùng Anh. Nói khẽ thôi, ba mà biết chắc là giết tôi mất. Anh luôn ân cần chăm sóc tôi giống như một người em gái, tôi biết điều đó. Nhưng tôi vẫn mong có điều gì hơn như thế.Trong chuyến đi chơi lần đó, mọi chuyện diễn ra rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy vui sướng biết bao. Chúng tôi ghé nhà cô của Anh ( gia đình mà Anh đã từng cưu mang và giúp đỡ). Họ đón tiếp chúng tôi nồng hậu, thân thiện và chân tình.

Chúng tôi chia tay Đà Lạt và trở về thành phố tập nập. Sau đó, chúng tôi lại rơi vào khoảng lặng. Có lẽ đối với Anh tôi chỉ là người em đồng, chỉ có mình tôi suy nghĩ quá nhiều. Anh rủ tôi qua nhà nấu ăn ( mục đích chính là để cảm ơn tôi đã support Anh một số chuyện vừa qua thôi) nhưng tôi thấy vui và hào hứng lắm. Sáng chủ nhật đó, tôi hơi bận một số việc nhưng cũngráng thu xếp tất cả để qua nhà Anh. Ba Anh em đi siêu thị mua đồ rồi nấu nướng. Mang tiếng là con gái nhưng tôi chỉ phụ trách nhặt và rửa rau thôi, còn Anh chế biến hết tất cả..!?. Điều làm tôi hạnh phúc nhất là được đứng cùng với Anh trong một gian bếp, cùng nhau chuẩn bị bữa ăn, nó thật sự giống không khí của một gia đình ấm áp. Bữa tiệc nào cũng đến lúc phải chia tay. Dọn dẹp xong, tôi ngồi chơi một lát thì về. Anh gọi điện thoại cho ai đó và cố tình bật loa ngoài cho tôi nghe, có vẻ như là bạn gái của Anh. Tôi hụt hẫng vô cùng.

Cho đến tận bây giờ, chúng tôi lại rơi vào khoảng không im lặng. Tôi lúc nào cũng nhớ về những kỷ niệm đã qua và nhớ Anh rất nhiều, nhưng tôi lại không có dũng khí nói cho Anh biết rằng " Tôi thích Anh". Tôi sợ khi nói ra cũng là lúc tôi mất đi một người bạn, một người Anh. Tôi cũng sợ tôi là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình của người khác. Anh cũng đã đoán ra là tôi thích Anh, Anh có vẻ dè chừng và có khoảng cách hơn.

Tôi chỉ biết lặng thầm dõi theo Anh trong nhung nhớ mà chẳng dám nói thành lời. Tình cảm này tôi chẳng biết gọi nó là gì?? Tình đơn phương ư? Cũng không đúng vì Anh ấy đâu có biết, Tôi cũng đã nói ra đâu chỉ là âm thầm dõi theo, âm thầm nhớ, âm thầm thương trong cô đơn, tuyệt vọng. Tôi chỉ mong một điều rằng Anh luôn hạnh phúc, là tôi vui rồi. Tạm biệt Anh, có lẽ đã đến lúc tôi nên dừng lại...!!

Tâm sự của bạn Phụng Nguyên

NV

Ngày đăng: 05/04/2016
Người đăng: Ngoc Vu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Oscar Wild - live and life quote
 

“Sống” và “Tồn tại” là thái cực khác nhau, con người ta thường biết cách “tồn tại” hơn là biết “Sống”

By Oscar Wild

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage