Gửi bài:

Gửi Vợ của anh

Em biết không, trước đây anh hay viết thư trên mạng hoặc sẽ viết giấy tay và gửi cho em, nhưng sau này anh đã không còn như thế nữa, nhưng thực ra không phải anh không viết mà anh viết nhưng chưa bao giờ gửi, anh chỉ dám lưu lại làm thư nháp.

***

gui-vo-cua-anh

Vợ ngoan hiền của anh! Anh biết rằng từ ngày em ở với anh, em đã phải chịu biết bao tủi hờn vất vả, mà đối với một người con gái hoàn hảo như em, thực ra, chỉ cần em muốn, em hoàn toàn có thể tìm được một người chồng tốt hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh rất nhiều. Em hoàn toàn không đáng phải chịu nhiều thiệt thòi như thế, không đáng phải hi sinh vì anh như thế!

Nói thật lòng, rất nhiều lúc anh cảm thấy thật có lỗi với em, dường như yêu em là anh đã hại em, đã để em phải khổ, đã làm lỡ cả cuộc đời của em. Còn nhớ những ngày mới yêu, lúc đó anh còn lài ở đài phát thanh, bằng thì chưa có, kinh nghiệm cũng ko , vô tình anh được gặp em . Nhớ ngày đó , thật tình cờ...Anh đã tự hỏi em là ai, người như thế nào? Cái tên Ha Minh Nguyệt làm anh tò mò và suy nghĩ rất nhiều.

Rồi mình yêu nhau ,Anh vẫn còn nhớ, ngày anh về nhà em, trong đêm tối, trời Hà Nội rất lạnh nhưng em vẫn không bảo với anh rằng em rất lạnh, lúc đó trong mắt em thật sáng ngời hạnh phúc , mãi sau này khi em không thể chịu nổi em mới nói cho anh biết em rất lạnh. Rồi sau đó chúng mình cùng đi chợ tìm mua cho em một chiếc áo thật baby, anh vẫn cón nhớ những ngày ấy, anh thật vui và tràn đầy hạnh phúc.

Rồi mình lấy nhau...ngày 15.03...Em đã từng nói tuy chúng mình không có tiền, nhưng chỉ cần chồng yêu thương vợ thật lòng và đối xử tốt với vợ, cuộc sống của chúng mình vẫn rất giàu có tình cảm, em vẫn cảm thấy rất mãn nguyện vì có anh ở bên, thế ma anh lại làm em tổn thương ngay sau ngày cưới ....

Vậy mà em vẫn không trách anh,em vẫn rất kiên cường đối diện với hiện thực, ngày ngày em làm vất vả , rồi làm tất cả mọi việc có thể, khi lại nấu cơm giặt giũ, chiều chiều em ngóng trông chồng đi học trên đà lạt sẽ về, rồi có khi tối đêm khuya đi đón chồng khi chồng không mang tiền trả xe, chăm sóc chồng từng ly từng tý. Giờ đây khi nhớ lại những ngày tháng đó anh càng cảm thấy khâm phục sự kiên cường của em. Đáng lẽ trong tình cảnh ấy, khi người chồng đang là chỗ dựa của em thì lại không giúp được gì cho em cả, là một người con gái mềm yếu nhưng em vẫn vững vàng, em vẫn không ngừng cổ vũ anh, tiếp cho anh thêm sức mạnh...và lo chu toàn tất cả. Vậy mà dù bao cố gắng em dành cho anh, kết quả anh luôn làm em phải thất vọng. Anh như một kẻ yếu hèn nhụt chí vẫn không đứng dậy lại, anh vẫn tìm những niềm vui vô bổ để trốn tránh hiện thực, trốn tránh em. Thậm chí anh còn mắng chửi em, đánh em, khiến trái tim em bị tổn thương không chỉ một lần...

Giờ đây, khi nhìn lại mọi thứ, anh cảm thấy mình thật tồi tệ, thật hèn kém... Mỗi lần chỉ nghĩ đến chuyện đó anh cảm thấy trong lòng thật hổ thẹn và hối hận vô cùng. Cho nên bây giờ dù em có đối xử với anh thế nào, thậm chí em có thể chửi mắng, có thể đánh anh, anh cũng sẽ luôn cam tâm tình nguyện. Em đã vì anh phải chịu nhiều thiệt thòi. Những bề bộn của công việc, những lo nghĩ về gia đình, những công việc không tên luôn khiến em phải lo lắng vất vả... mà anh thì chẳng bao giờ nghĩ đến...Cả đời này anh cảm thấy có lỗi với em vô cùng.Nếu có thể chuộc lại lỗi lầm...Anh tình nguyện vì em, anh có thể từ bỏ tất cả, bao gồm cả sinh mệnh của mình.

Vợ ngoan hiền của anh, vợ có biết ko? anh đã thật sự hiểu ra rằng dù mình có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng lại không thể khiến vợ yêu của anh được hạnh phúc, thì những thứ đó còn có ý nghĩa gì ...: "Anh thật sự hiểu ra rằng, điều giản đơn nhất của cuộc đời là có vợ bên cạnh.Anh đã thật sự hiểu rằng mình yêu vợ và vợ đối với' anh quý giá biết chừng nào, anh biết rằng cả cuộc đời này số mệnh của anh đã được định đoạt... Nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, anh sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn đau buồn...

Em có biết anh thích nhất là được ngắm nhìn em lúc em đang ngủ say, anh sẽ nằm sát bên tai em, thầm thì nói với em rằng: "Chồng yêu vợ lắm, chồng sẽ yêu vợ trọn đời này". Dù em có nghe thấy hay không nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Có lẽ, yêu một người chỉ cần được ôm chặt cô ấy trong lúc ngủ say, nói cho cô ấy nghe rằng anh rất yêu cô ấy, đó có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc ngọt ngào!

Nhiều lúc em đuổi anh mà anh không đi là vậy, anh mong được nhìn ngắm em, ôm em vào lòng và nói: "Anh rất yêu em...". Lúc này em có biết trông em đáng yêu biết chừng nào không?

Anh không biết lúc nào em mới đọc được những dòng chữ này nhưng anh biết khi đọc nó, em hãy suy nghĩ lại và suy nghĩ cho anh một chút. Anh chỉ muốn em hiểu một điều: "Giờ đây chồng yêu sẽ yêu em và ở bên em trọn đời. Hãy tha thứ cho anh và yêu anh bằng trái tim thật lòng. Yêu vợ của anh rất nhiều!".

Chồng của em!

Ngày đăng: 23/05/2016
Người đăng: Nguyễn Đức Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
 

Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất?

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khoẻ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage