Tôi muốn chết
Tôi sinh ra trong một gia đinh không khả giả cũng không phải là quá nghèo, cơm ăn áo mặc vẫn đầy đủ nhưng từ khi tôi bắt đầu đi học bắt đầu bước chân vào ngưỡng của đại học, cái ngành nghề tôi theo học là sư phạm toán học - bố mẹ tự hào về tôi lắm. Tôi cũng là con một nữa nên mọi thứ gia đình có đều dồn hết vào tôi.
***
Từ những đồng tiến bán trứng vịt, bán rau, hay những đông tiền bố mẹ tôi đi làm thuê đều được dành dụm chắt chiu từng đồng để gửi cho tôi ăn học, là con một nên bố mẹ tôi cũng chiều tôi lắm. Mới học năm đầu tôi đã đòi bố mẹ mua cho máy tính, bố mẹ đã phải vay mượn bác để mua cho tôi mong tôi học hành tốt bằng bạn bằng bè.
Cứ mỗi lần dịp lễ hay gì đó gia đinh có thịt gà hay có gì ngon bố mẹ lại gửi cho tôi. Chắc hẳn mọi người đang nghĩ tôi là tôi quá là hạnh phúc và sung sướng đúng không? Tôi cũng thấy vậy mình quả thật sung sướng và hạnh phúc.
Năm đầu tôi học hành cũng không đến nỗi nào, điểm số không cao cũng không tồi tệ cho lắm. Nhưng đến năm 2 tôi bắt đầu biết yêu biết thích biết ăn chơi nhiều hơn biết đi khuya về muộn hơn, đi đường vào lúc tối không biết sợ là cái gì nữa, rượu chè cũng nhiều hơn, game cũng mê đến nỗi cũng trở thành con nghiện rồi.
Thế là tôi không có đủ tiền tiêu xài. Thế là nợ nần, cũng không nhiều, chỉ vay 2 3 triệu từ việc đi cắm thẻ sinh viên so với những người ở làng tôi thì quá ít ỏi. Họ vay nợ từ cá độ bóng đá đến hàng chục triệu trăm triệu có người thì đến tiền tỷ bố mẹ không giả được con phải đi trốn à.
Ham chơi, biết yêu đương bỏ bê việc học, lười biếng dẫn đến việc nợ môn càng ngày càng nhiều nhưng tôi cũng chưa bị cảnh cáo học tập, bước sang năm 3 tôi vẫn như thế ngựa quen đường cũ những cái đường cũ đó nó làm tôi càng ngày càng tồi tệ hơn. Không học dẫn đến điểm thấp lười học dẫn đến trượt môn nợ môn càng nhiều mà không biết học cải thiện, thế là kỳ 1 năm 3 tôi bị cảnh cáo.
Bị cảnh cáo 1 lần rồi cứ ngỡ sẽ biết rút kinh nghiệm biết sợ nhưng tôi không biết sợ là gì cả, chai sạn rồi. Hôm sau đi thi hôm trước còn đi chơi đi rượu chè đi hát hò....... không thấy quan tài không biết sợ. Ấy mà kỳ 2 năm 3 mọi tôi vẫn lười học vậy có môn tôi hứng học thật nhưng mà điểm số vẫn thấp lại càng làm tôi chán nản hơn, vậy là tôi có ý nghĩ bỏ học. Nhưng bỏ học thì vế quê tôi sẽ đối diện với bố mẹ bà tôi và họ hàng tôi thế nào đây. Tôi sợ tôi sợ đối diện với những lời nói những lời bàn tán của người khác về tôi lắm. Mỗi lần tôi được nghỉ về quê là lại đối diện với cái cảnh gặp người trong làng, có người thì thân thiện chào mình hỏi thăm, có người thì nói với tôi rằng lại về xin tiền à. Tôi nghe sao mà chua xót. Lúc được nghỉ tôi chẳng dám về quê nữa lủi thủi ở trên thành phố.
Khóc. Tôi muốn một lần được khóc được giải thoát khỏi gánh nặng mọi buồn phiền này nhưng mà không thể nào khóc được. Muốn khóc thật nhiều. Kỳ 2 năm 3 đã xong và đã biết điểm tôi lại càng suy sụp hơn vì điểm số không như mong đợi thế là nguy cơ bị cảnh cáo lần 2 rất cao, nếu kỳ hè này tôi không được 2 môn a thì tôi sẽ bị đuổi học mà bị đuổi học thì về quê tôi sẽ đối mặt với gia đình họ hàng những người trong làng tôi thế nào đây. Tôi lại nghĩ đến cái chết. Chết là hết. Ngủ một giấc ngủ dài. Nhưng sẽ chẳng bao giờ tôi tỉnh dậy được nữa.
Chết ư. Chết thì dễ lắm nhưng mà bố mẹ tôi sẽ đau buồn lắm sẽ suy sụp nhiều lắm, chẳng còn ai chăm sóc bố mẹ lúc về già chẳng ai giúp bố mẹ trả nợ cho số tiền mà tôi đi học tiêu xài phung phí, bao nhiêu hậu quả để lại cho gia đình. Biết vậy nhưng mà giờ tôi đang rất áp lực rất suy sụp tôi chẳng biết làm thế nào nữa. Mong mọi người cho ý kiến giúp mình với ạ. cảm ơn.