Gửi bài:

Tuổi 22

Thi thoảng trong những cơn mơ, tiếng phấn gãy trên bục giảng kéo em về lại tuổi sinh viên đầy mơ mộng, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, em mới nhận rằng, sắp qua rồi, lứa tuổi 22.

***

22 tuổi, em chính thức rời xa giảng đường đại học để theo đuổi những ước mơ. Từ nay em đã là người lớn, từ nay em đã có thể sống tự lập, từ nay em không cần ì ôi xin ba mẹ tiền xài hàng tháng, từ nay em có thể giúp đỡ gia đình được phần nào...biết bao câu chữ từ nay cứ tuôn ra ào ạt trong tâm trí em, em vui mừng, hồi hộp và lo lắng. Cánh cửa đại học đóng lại và một tương lai khác, thế giới rộng mở khác đang chào đón em phía trước. Nhưng, xa thành phố rồi, em lại thoáng lên một chút nhớ nhung. Xa bạn bè, xa con đường tới trường rợp bóng hoa phượng đỏ, xa những ngày đạp xe la cà quán cóc vỉa hè cùng cô bạn thân, đôi lúc nghĩ lại em lại thấy chạnh lòng. Thi thoảng trong những cơn mơ, tiếng phấn gãy trên bục giảng kéo em về lại tuổi sinh viên đầy mơ mộng, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, em mới nhận rằng, sắp qua rồi, lứa tuổi 22.

tuoi-22

22 tuổi, chưa một lần phải làm thêm vật lộn với cuộc sống xa xứ ở Sài Gòn, 22 tuổi, em bước vào đời như một trang giấy trắng. Không kinh nghiệm, không sự trải đời, không mưu mô tính toán, chưa trải qua cảm giác bị bon chen, lừa lọc. Đôi lúc em cảm thấy lo sợ cho sự ngây ngô non nớt của bản thân em.

22 tuổi, khi mà tất cả bạn bè em chọn gắn mình với thành phố, cống hiến hết mình tài năng và tuổi trẻ giữa lòng Sài Gòn hoa lệ, thì em lại trở về thành phố của riêng em. Em trở về miền núi, nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng em thành người. Em chỉ có một ước muốn duy nhất là làm cô giáo dạy văn, sống hết lòng với lũ trẻ thơ. Em sẽ xây cho riêng mình một tổ ấm, một mái nhà nho nhỏ xinh xinh, hai bên sẽ trồng thật nhiều hoa bụt đỏ, phía trước là từng khóm dã quỳ nhuộm màu của nắng. Em yêu màu xanh của núi, mùi thơm ngát của rừng, em yêu đám trẻ thơ, yêu những người nông dân thật thà đôn hậu. Có nhiều người bảo với em rằng, xa thành phố đèn đỏ rồi sẽ buồn lắm, xa cuộc sống hiện đại rồi sẽ thiếu thốn lắm, em mỉm cười, vì đó là mơ ước của bản thân em. Em muốn được nhìn ngắm từng giọt sương ban mai rung rinh đậu trên khóm hoa em vun xới, em muốn được đi làm trên con đường rợp bóng mát, hít hà mùi vị nồng nồng của đất, ngai ngái của cỏ cây. Em chỉ muốn là em, một cô giáo hết mình nhóm niềm vui tươi cho bọn trẻ, cuối ngày sẽ trở lại là cô nông dân chân đất bình thường, nhổ cỏ, trồng cây đợi ngày hái quả.

22 tuổi, em chưa một mảnh tình vắt vai, những người từng lướt qua em chẳng lưu lại trong tâm trí em một ấn tượng gì. Đôi lúc em cảm thấy thật uổng phí cho tuổi xuân cứ vậy mòn mỏi qua đi, nhưng có lúc em lại cảm thấy thật tự do, thoải mái. Em yêu bản thân em, gia đình che chở cho em, bạn bè yêu quý em, em có sách làm bạn, thơ ca làm niềm vui. Nhiều khi em cũng cảm thấy thật cô đơn, nhiều khi em cũng muốn đón nhận thêm sự yêu thương khác, nhưng có lẽ do duyên chưa tới, hoặc do em có sự khác biệt, khác biệt về lối sống, chốn sống, hoặc suy nghĩ của em có chút lãng mạn, cổ điển.

22 tuổi, em chẳng còn là con nít, cũng chưa suy nghĩ được như người lớn. Em thấy mình lơ lửng, cắt đoạn ở tuổi 22. Em thấy mình chẳng giống một ai, cái tuổi 22 với bao người đã đi làm, đã dựng vợ gả chồng, đã cất riêng cho mình một vốn sống. Còn em, em cứ dò dầm tìm đường trong lớp sương mù đông đặc, mờ mờ ảo ảo, thấy đó nhưng lại không nắm được.

22 tuổi, ngoài ước mơ, ngoài sự cố gắng, ngoài niềm hy vọng, em chẳng có gì là tài sản của riêng mình. Em biết chứ, nếu em không nỗ lực, không phấn đầu, không tự tin thì qua mùa hạ năm nay, năm sau, và năm sau nữa, em vẫn chỉ là em, một cô gái hết sức bình thường, không cao hơn, cũng không lớn hơn, chỉ có tuổi là già theo năm tháng. Bởi vậy, tuổi 22 chỉ có một lần trong đời, một lần để em đứng dậy sau gục gã, chọn cho mình một lối đi đúng đắn, và nhất định em sẽ sống hết mình với lứa tuổi 22.

Ngày đăng: 26/07/2016
Người đăng: Hồ Mây
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
sunshine
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage