Giới hạn của bạn là ở đâu?
Tuổi 23 chưa chạm đến mức là đã già nhưng cũng phải ngập ngừng liệu còn dám bước lại từ điểm xuất phát một lần nữa chăng.......?
***
Xin giới thiệu thêm tôi sinh ra và lớn lên trên một vùng quê yên bình của vùng núi đông bắc bộ, gia đình không coi là khá giả nhưng cũng không đến nỗi khó khăn, đủ ăn, đủ mặc, đủ để tôi lớn lên từng ngày trong niềm yêu thương đùm bọc của những người xung quanh. Nhưng nếu cuộc đời cứ vậy mà trôi qua và giá như tôi cứ mãi là một thằng nhóc ngoan ngoãn thì còn đâu là dòng đời. Bắt đầu từ khi tôi học xong phổ thông chập chững bước chân để sẵn sàng đón nhận mọi sóng gió của cuộc đời, lần đầu tiên trái tim tôi quặn lại khi chỉ thoáng qua trên khuôn mặt nhăn nheo in hằn những sóng gió cuộc đời của bố tôi, đôi mắt đỏ mọng để kìm nén những cảm xúc dành cho thằng con trai yêu quý trong buổi đầu tiên bước ra khỏi phòng thi đại học, thứ cảm giác mà tôi chưa từng một lần không rơm rớm nuớc mắt khi nghĩ lại. Khi đó tôi chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy thân hình gầy gò của bố mà khóc cho hết nước mắt, nhưng tôi chỉ đứng đó mà nấc lên một hồi rồi thôi. Tôi tự cho mình cái quyền suy nghĩ rằng mình lớn rồi mình sẽ tự chèo lái cuộc đời theo cách riêng của bản thân, tôi quyết định không nguyện vọng đi học đại học nữa sau những bấp bênh của lần thi đại học đầu đời (Tôi đã gặp vài sự cố). Tôi dường như không còn tin vào cái con đường mà người ta nói rằng là con đường ngắn nhất đi đến thành công có tên là "Đại Học". Tôi khăn gói đi làm mưu sinh theo cách riêng của mình, rồi qua những lần trò chuyện với gia đình và bạn bè, những lời khuyên nhủ, góp ý làm tôi tò mò về cuộc đời một sinh viên sẽ như thế nào? Làm cho niềm khao khát được học đại học của tôi trỗi dậy.
Tôi quyết định đi ôn và thi lại vào năm tiếp theo, rồi kỳ thi cũng đến, đúng như mong muốn tôi đã đỗ vào ngôi trường theo đúng nguyện vọng của bản thân. Mọi thứ đều bắt đầu bằng sự bỡ ngỡ và một suy nghĩ ngang bướng, theo đánh giá như tôi hiện tại là một chữ "Ngông" của tôi đã làm tôi ngủ quên 3 năm đại học của mình, tôi chìm đắm trong những quán nét, trong những trò chơi ảo làm tôi mụ mị. Và cho đến 1 ngày tôi chợt tỉnh mộng bằng sự cứu rổi của những người thân yêu, nhưng khi đó đã là quá muộn để đi tiếp trên con đường mà 3 năm về trước đã từng rất rộng mở tràn đầy hi vọng và niềm tin.
Tôi quyết định nghỉ học và về quê cách đây 2 tháng một quyết định cực kì khó khăn nhưng cần để bản thân làm lại là một con người. Bước sang một trang mới, tôi luôn mong và sẽ cố gắng để thay đổi hoàn thiện hơn. Nhưng thời gian ban đầu sau lần vấp ngã đau đớn này làm tôi choáng váng, vô hướng như bản thân đang đứng giữa một sa mạc mênh mông mà không biết sẽ đi về đâu, từ trong tôi có rất nhiều luồng suy nghĩ khác nhau, nhiều cảm xúc chen lẫn sự hoài nghi về bản thân. Tôi luôn đặt cho bản thân mình những câu hỏi rằng liệu tôi thật sự sẽ như thế nào và thật sự là gì trong cuộc đời đầy chông gai và cám dỗ này...? Đã có rất nhiều đêm thức trắng để suy nghĩ về những việc mình đã làm, đang làm và sẽ phải làm. Rồi tôi đắn đo về chữ "Ngông", tôi nhận ra rằng tôi không nhất thiết phải từ bỏ chữ "Ngông" đó của mình đi, mà tôi sẽ thay đổi nó theo cách tích cực hơn, cần đánh giá sự việc từ nhiều mặt hơn là chỉ nhìn từ một phía và cho đó là tất cả.
Đến bây giờ tôi nhìn nhận về mọi thứ kỹ càng hơn, không còn than trách về quá khứ, không lo sợ về tương lai. Tôi hay cười hay nói, mỗi ngày thức dậy với một suy nghĩ "Hôm nay là bắt đầu của một khởi đầu mới". Và tôi cũng đặt cho mình những mục tiêu rõ ràng hơn có trách nhiệm hoàn thành mục tiêu đó, tôi cũng luôn cố kìm hãm sự "Lười " của bản thân, gắng vượt qua cái mốc mà tự mình cho rằng đó là giới hạn "Bạn sẽ chẳng thế nào biết giới hạn của bạn khi bạn chưa cố gắng và nếu bạn cố gắng thì giới hạn của bạn sẽ là thành công".
Tôi chưa thành công và tôi từng vấp ngã, vấp ngã rất nhiều lần nhưng tôi sẽ tìm ra "Giới hạn" của mình bằng sự bắt đầu mới ngay bây giờ, ngay lúc này khi tôi còn có thể. Dù 23 tuổi 32 tuổi hay hơn như vậy nữa hoặc mai có là ngày tận thế thì hãy bắt đầu ngay đi vì thời gian có thể của bạn là ngay bây giờ. Không gì là quá muộn hay quá sớm để bắt đầu làm gì đó.