Số 1 và số 0
Hẹn hò với anh được một thời gian, em nhận ra mình đang cố gắng một điều quá sức.
***
Hôm trước nhận được tin nhắn của anh "Em đang nghĩ gì?" em hồi đáp lại ngay: "Em đang suy nghĩ về anh. Về số 0 và số 1. Nên để nó có hai chữ số hay chỉ đơn giản có một số thôi!" Mất một thời gian khá lâu sau anh mới nhắn tin lại hỏi em anh không dịch được tin nhắn đó. Em cười không nhắn lại, ấn nút tắt nguồn và đi ngủ. Giấc ngủ thật khó đến nhẹ nhàng và em cứ thao thức mãi. Anh vẫn thường nói em nhắn tin kì cục nhất, nhắn theo kiểu chỉ mình mình hiểu và chắc là cố tình không muốn người đọc tin nhắn hiểu được. Anh tự hào vì lúc nào mình cũng là người duy nhất dịch được những tin nhắn đầy ký tự rắc rối ấy của em. Nhiều khi anh còn bảo: "Mình cứ như là dân teen em nhỉ?" rồi mình lại cười khúc khích bảo như thế mới trẻ lâu...
Gặp anh tình cờ trong một shop thời trang. Anh đưa bà chị học đi mua sắm và ngao ngán ngồi chờ bên ngoài khi chị ấy cứ thử hết bộ này ra bộ khác. Còn em lại đi cùng cô bạn gái giúp nó chuẩn bị mua sắm trước ngày cưới. Không ngờ bà chị họ anh lại chơi cùng chị gái em hồi học Đại học. Em và anh quen nhau từ đó. Rồi trở thành thân thiết như những người bạn. Bà chị họ anh cứ gán ghép cho em và anh. Hai người đều có công ăn việc làm, con nhà gia giáo, tính tình anh ấy lại hiền lành, không phải tìm hiểu nhiều. Giờ chỉ xem tính nết có hợp nhau không thì tổ chức đám cưới là được... Em cười buồn, ánh mắt dõi xa xăm. Cuộc tình em vừa mới đặt dấu chấm hết vẫn còn làm em nhức nhối... Yêu người thiết tha nhưng đâu phải đó là điều cần thiết duy nhất. Yêu người đó chưa đủ, phải hợp với nhau nữa, quan trọng là phải yêu cả cuộc sống sau này mà ta sẽ sống cùng với người kia, biết chia sẻ những ước muốn, những mong đợi, đặc biệt hai người phải có chung những mục đích, đam mê...
Hẹn hò với anh được một thời gian, em nhận ra mình đang cố gắng một điều quá sức. Kết thúc cuối cùng mà mọi người mong đợi một đám cưới thật hạnh phúc xứng đôi vừa lứa có lẽ không đến thì tốt hơn. Ở bên cạnh anh, em chỉ thấy an tâm, thoải mái như một người anh, cảm xúc như một người yêu đã không đến với em. Em phải xin lỗi bao nhiêu lần anh đây khi mà những lúc bên anh em vẫn nhớ về người ấy. Cảm giác đó em gọi là tội lỗi. Cố gắng thương yêu, giúp đỡ một người là điều tốt, thậm chí còn được biểu dương. Nhưng cố gắng để yêu một người với em thật khó. Em không muốn tự lừa dối chính mình, lừa dối anh, lừa dối tất cả mọi người đang đặt niềm tin vào em vào anh và một kết thúc có hậu. Người ta nói rằng tuổi của em cao số, vất vả, lận đận trong tình duyên và sự nghiệp... Vì vậy phải nhanh chóng lấy chồng để giải cái "hạn" đó đi. Về quê ăn cưới, họ hàng gặp lúc nào cũng giục : "Công ăn việc làm ổn định rồi nên lấy chồng đi, con gái có thì..." Em cười tê tái. Mới 24 tuổi đã được coi là già, đã lo rằng "ế"!
Anh đối xử với em rất tốt, nếu không nói là tận tụy. Nhưng có lẽ tính anh từ nhỏ vốn chân thành, giản dị đến thẳng thắn. Còn em có lẽ học văn nên tâm hồn hay mơ mộng chăng. Em muốn tình yêu chúng mình phải lãng mạn như phim...Hàn Quốc cơ! Xem phim, nghiện phim Hàn nên khi cố gắng yêu anh em chỉ bắt gặp một con người tẻ nhạt, thậm chí cứng đơ, nói năng "thô lỗ". Nhắn tin với em anh chỉ nói những lời cụt ngủn, gần như vô cảm: "Em ăn cơm chưa? Em ngủ chưa? Em đang làm gì?"... Rồi sau khi em trả lời những câu hỏi đó là chấm hết, lại là "Anh đi ngủ đây, mai phải dậy sớm, chúc em ngủ ngon!". Quanh quẩn chỉ có vậy. Em muốn nhận được từ anh những tin nhắn thật lãng mạn kiểu như: "Gió lạnh tràn về rồi em à, anh thấy mình mặc bao nhiêu áo vẫn không đủ ấm vì không có em ở bên. Anh thấy nhớ em, càng thương em vì công việc vất vả hay phải đi đường xa. Chẳng biết em có nhớ quàng khăn và đeo găng tay cho ấm không?"... Hay: "Em hỏi anh yêu em vì điều gì ư? Anh yêu em vì từ khi sinh ra Chúa đã nói với anh rằng cuộc đời của anh đã thuộc về một người con gái. Đó chính là em..." Em biết anh dành tình cảm cho mình rất chân thành, những bộc lộ tình cảm cũng thật vụng về. Nhưng con gái thật xấu tính mà anh, cứ muốn hành động phải đi đôi những lời nói dịu dàng... Ôi! Em thấy mình khờ khạo quá! Bởi vì em đã quyết định sẽ lấy anh. Em nghĩ rằng lấy anh về rồi, em sẽ yêu được anh...
Anh giục, muốn đưa em về ra mắt gia đình, để Tết anh còn xin phép bố mẹ đi chơi với em cho dễ. Em từ chối hết lần này đến lần khác với lý do công việc bận và cũng vì ngại tiếp xúc với bố mẹ anh, sợ họ hàng dò xét chi li từng chút một không được tự nhiên. Nhưng hơn cả là em thấy mình chưa sẵn sàng. Em chưa chuẩn bị tâm lý để trở thành người yêu của anh chứ chưa nói gì là làm vợ anh. Em muốn thời gian sẽ thử thách tình cảm của mình, để minh chứng một điều em có thật sự sẽ yêu được anh không? Với em câu trả lời thật khó! Em không biết phải bắt đầu từ đâu. Em đã đọc cuốn sách "Nếu em không phải một giấc mơ", trong đó có viết "chỉ khi cưới người mà mình yêu mới mang lại hạnh phúc thật sự cho hôn nhân". Con bạn thân của em khuyên: "Tao thấy anh ấy cũng tốt, lấy về mày chắc chắn sẽ hạnh phúc, sẽ yêu cho mà xem!" Em ừ hữ cho qua chuyện, nhưng lòng thì luôn day dứt... Gượng ép tình cảm, điều đó với em khó làm quá. Cố gắng thể hiện một tình yêu nhưng càng thể hiện nó càng lố bịch.
Em nói chuyện tiếp về số 0 và số 1 nhé. Em quan niệm số 0 là em và số 1 là anh (là em đọc được ở đâu đó người ta thường nói biểu tượng của nữ thể hiện người phụ nữ hay soi gương, còn người đàn ông có biểu tượng là cây cung, cây nỏ). Nếu ghép số 0 và số 1 thành số có hai chữ sẽ là số 10, đẹp hoàn hảo. Người ta gọi đó là sự gắn kết theo ý trời! Còn để tách ra, đơn thuần nó chỉ là số 0 và số 1 không có nghĩa... Anh có hiểu không? Xin anh hãy nghe nốt những lời này của em. Em sẽ nói sự lựa chọn của mình. Em chọn số có một chữ số. Em không thể lấy người mà mình không thương yêu, dù rằng người đó có rất nhiều điểm tốt khiến em thấy khâm phục. Em thấy thật không tốt khi cứ phải nói dối trái tim mình. Em sợ làm nó đau! Em không hoàn thiện và cũng không mong lấy anh để che lấp phần chưa toàn diện đó của mình. Khi nói những tâm tư này của mình ra, em thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Cảm giác tội lỗi bấy lâu dường như đã tan biến...
Một năm mới đang đến gần. Mùa xuân, mùa của tình yêu, của hạnh phúc lứa đôi. Mùa xuân này em quyết định mình sẽ vẫn cô đơn khi không có anh sánh đôi bên cạnh, cùng gửi lời chúc mừng tới gia đình, bạn bè... Nhưng em dũng cảm chấp nhận điều đó. Hy vọng mùa xuân sẽ đem đến cho em những cảm xúc mới, để em có thể luôn thành thật với trái tim mình, thành thật với anh! Chúc anh luôn bình an, sớm sưởi ấm được trái tim mình. Hãy tha lỗi cho em nhé anh...
Mai Linh Lan