Anh sẽ cùng em chạy việt dã chứ?
Hà Nội ngày mưa phùn – chẳng ầm ĩ, chẳng bất chợt đến rồi bất chợt đi như mưa mùa hè hay cũng chẳng nán lại chơi quá lâu như mưa mùa đông. Cứ chầm chậm, cứ bình tĩnh nhấm nhá, cứ tưới mát mỗi tâm hồn như một điều hiển nhiên...
Em chọn cho mình một chỗ ngồi nơi bậu cửa, lẩm nhẩm theo theo bản nhạc quen thuộc trong khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Đã lâu rồi, em không để mưa nhảy nhót trên tay mình, đã lâu rồi em không còn để tâm đến những thứ nhỏ nhoi vô tình lấy đi của em quá nhiều giọt nước mắt. Cười mỉm cho suy nghĩ về anh, em thầm cảm ơn cho những gì anh mang tới.
***
Em là con nhóc bướng bỉnh, thích học đòi làm người lớn, là con bé suốt ngày nhõng nhẽo, nhì nhèo anh những điều tưởng như là vô lý hay thích quát anh mỗi khi em khó chịu và không vừa mắt. Anh giống như một cuốn sách với cái tựa đề khá nhạt, nó chẳng có gì cuốn hút đôi mắt và tâm hồn em nhưng chẳng hiểu sao em lại có thể mở cuốn sách đó ra để lướt qua nội dung trong đó. Và thật lạ, càng đọc em càng cảm thấy thế giới ấy thật rộng, thật mênh mông như một thiên đường...
Em kể cho anh nghe rằng em sẽ thích một chàng trai như thế nào, tại sao em lại thích nhưng chẳng bao giờ anh nhớ. " Yêu em là bản năng và anh sẽ yêu em theo kiểu mà người khác gọi là ngu dại. Anh không muốn có bất kỳ sự tính toán nào cho tình yêu này." Em cười nhạt chẳng tin vì vốn dĩ xã hội này là thế, dù rằng yêu khó có thể nhuốm màu đen hơn những thứ khác thì vẫn sẽ ẩm ương như cách mà ai cũng hiểu.
Em ghét anh. Em hiếu thắng, chỉ cần anh sơ hở là em bắt lỗi, lúc nào anh trêu đùa là chỉ muốn gây chuyện dù thâm tâm em không muốn vậy nhưng chữ " tôi" của em to quá. Anh cứ bình tĩnh, cứ hiền hiền như thế. Em ốm, anh chạy qua đưa thuốc mà em nào có thèm uống. Em buồn, anh rủ rê em đi đến những nơi em thích. Anh lúc nào cũng cẩn thận, cũng càm ràm bên tai em, căn dặn một con bé chỉ thích làm theo ý mình mà bất chấp hết hậu quả. Em gọi anh là ông già lâu ngày không được nói!!!!
Em bảo anh tham lam, lôi được em đi chơi là lại muốn đưa em đi ăn rồi sẽ lại gạ gẫm em đi uống nước nơi quán caffee nhỏ. Anh cứ cười hiền, đưa em đi thong dong giữa lòng Hà Nội hối hả.
Em luôn tìm kiếm một thứ tình yêu thực sự, một tình yêu mà luôn có người yêu em thật lòng, yêu và che chở cho em, yêu và sẵn sàng đỡ em khi em ngã hay đơn giản là ôm em thật chặt khi bỗng chốc em yếu lòng giữa dòng cuộc sống xô bồ và bon chen nhưng em luôn nghĩ người đó không phải anh. Suy nghĩ đó cứ theo em mãi như một điều mặc định khó có thể thay đổi. Em từ chối anh, cắt hết liên lạc của anh, chạy trốn anh. Anh chỉ bảo với em " Giống như một cuộc thi chạy, tại sao em mở đường cho họ chạy 100m, còn anh chạy việt dã thôi cũng không được sao?". Vậy là em cứ mặc kệ anh bên cạnh em như thế. Anh gọi điện thì em nghe, anh nhắn tin thì em trả lời, anh rủ rê thì em sẽ tùy hứng mà lựa chọn. Cứ thế, mãi như thế để rồi không biết bao nhiều lần em làm tổn thương anh theo cách mà em không hề muốn.
Sinh nhật. Em hủy mọi lịch hẹn chỉ để bên chàng trai đó. Anh chỉ lẳng lặng mua bánh, mua hoa mang tới nhà gửi cho em. Tất cả trong im lặng, chẳng một cuộc gọi hay một tin nhắn chúc mừng như bao người khác, không phô trương cũng chẳng màu mè. Khi em trở về, em chỉ biết giật mình trước những gì anh làm, có điều gì đó len lỏi nơi trái tim nhỏ bé của em nhưng em vẫn thờ ơ trước sự chờ đợi của anh. Anh cứ đợi, cứ đợi em như thế cho đến khi em thiếp đi vì quá mệt và vô tình quên rằng có một người nào đó vẫn còn đợi em. Anh buồn, em biết nhưng anh vẫn cứ chấp nhận để em cứa lên người mình như thế.
Giáng sinh. Anh muốn gặp em để nói chuyện về cuộc thi chạy việt dã đó. Em đồng ý vì thực sự tâm em không muốn làm anh tổn thương hơn nữa. Em muốn dừng lại mọi thứ trước khi quá muộn, muốn thẳng thắn để anh biết hết sự thật. Nhưng đó không còn là một cuộc nói chuyện, anh hoàn toàn chẳng nhắc gì đến chuyện đó, anh chỉ đưa em đi ăn vì em đói, anh ngồi nói chuyện với em về những gì đang còn vẩn vơ trong cuộc sống của em. Em cũng tâm sự với anh như hai người bạn. Một món quà từ anh với câu chúc cũng kiệm lời " tặng em. Chúc mừng giáng sinh." Anh về, lòng em có chút hụt hẫng. Có lẽ nào em lại thích anh? Không và sẽ chẳng bao giờ đâu. Em tự đặt cho mình giới hạn đó và không cho mình bước qua ngưỡng của ấy – ngưỡng cửa của những người dưng. Sms từ anh, ngắn thôi " Da tay em khô, chịu khó dùng cho đỡ rát nhé." Trời trở nên lạnh hơn bao giờ hết...
Em kể cho anh nghe về chàng trai đó như một điều tự hào. Em khoe ảnh chàng trai đó như muốn đẩy lùi bước chân anh. Em chẳng thèm nghe lời anh nữa, em cứ bưởng bỉnh nghịch ngợm và phá phách mọi thứ theo ý em. Anh cứ thế, vẫn cứ ôm lấy con nhím xù đầy gai là em mặc cho tim rỉ máu.
Rồi ngày đó cũng đến...
Máy bay bay rồi sẽ chẳng quay lại nữa đâu. Chàng trai ấy chọn con đường đang dở dang phía trước, chọn cuộc sống xa hơn, khác hơn là một con bé ngây thơ là em. Em mỉm cười tạm biệt như một điều vốn dĩ đã biết trước, chỉ là xảy ra vào lúc nào và xảy ra như thế nào mà thôi. Mọi người bảo em ngốc, bảo em khờ dại khi mà cứ chờ đợi một người nào đó trong vô vọng, khi mà cứ gồng mình lên để gánh những đau khổ, những tổn thương đến thấu tim gan, những chỉ trích của người đời chỉ vì một điều gì đó khó có thể đến với em. Biết làm sao khi mình đã lỡ thích một ai đó, khi mình đã để họ bước vào cuộc sống của mình và cho họ cái quyền được làm đau mình. Em quay đầu, trở về với căn phòng trọ nhỏ bé, một chút nắng, một chút gió làm tóc em bay bay. Hà Nội vẫn đẹp dù rộng quá, dù xa quá, dù cảm giác như mình em giữa những con người xa lạ. Anh cứ lẳng lặng bên em, cứ thổi những trái bong bóng xà phòng vào tâm hồn để cho em thấy vẫn còn những sắc màu xanh đỏ tím vàng trong đó, vẫn còn những trái bóng mơ ước và lung linh ngày nào, vẫn còn có những yêu thương sẵn sàng bên em và là của riêng mình em thôi. Và, em lại từ chối anh. Giấu chút thở dài anh chẳng hỏi em tại sao nhưng em vẫn nói. Đơn giản thôi " vì em không muốn làm tổn thương anh và em không có đủ tư cách để yêu một người như anh". Anh lại chấp nhận câu trả lời ấy, lại chầm chậm ôm lấy em như tìm một chút hơi ấm để có thể kiên nhẫn đợi con nhóc ngang bướng như em.
Ngày hôm sau lại vẫn tiếp tục, vẫn diễn ra...
Chuông điện thoại anh réo rắt, em cứ gọi cho đến khi anh nghe máy dù anh bận rộn với công việc chồng chéo, họp hành liên miên. " Anh đây". Em thích nghe câu đó, thích nghe vì nó làm em yên tâm phần nào khi luôn có người nghe điện thoại của em khi em thấy bất an, khi em run lẩy bẩy trước những gợn sóng lăn tăn.
"Em giống như con chim sổ lồng ấy. Em hào hứng với những điều mới lạ trong cuộc sống. Mọi thứ giống như có gì đó kìm kẹp em và sau khi thoát khỏi nó, em sẵn sàng bay nhảy." Anh nói khi em nói sẽ tìm một khóa học nhảy hay là chuẩn bị đi chơi cùng bạn, đi xem phim ở rạp – những điều mà trước kia em chẳng bao giờ làm vì đơn giản người đó không thích.
"Anh ơi, em muốn mua vải dạ làm đồ handmade."
"Em muốn mua áo sơ mi để mặc váy!"
"Giày em hỏng rồi nên mua giày cao gót hay đế bệt nhỉ?"
Ngày nào, em cũng có hàng loạt câu hỏi để hỏi anh như thế. Anh cứ nghe và lại bảo "Đợi anh về nhé, anh về rồi anh đưa em đi mua." Em thích thế, thích lôi anh lang thang đi mua sắm, thích lôi anh đi chọn đồ, thích hỏi anh những câu hỏi củ chuối nhất quả đất, thích hỏi anh những thứ mà chẳng bao giờ người ta mang ra để hỏi nhau. Anh chỉ cười rồi trêu đùa lại em. Tự nhiên, em thấy tim mình bình yên đôi chút, chỉ đôi chút thôi anh.
Rồi khi đêm về, khi mọi thứ chìm vào giấc ngủ, anh lại ngồi nghe em kể chuyện, chuyện hôm nay em đi học ra sao, bài tập em làm đến đâu hay việc em đi mua đồ về nhà ăn, em nói chuyện với mẹ như thế nào. Anh là khán giả trung thành, cứ nghe, nghe cực chăm chú đến nỗi buồn ngủ lắm mà chẳng dám đi ngủ vì sợ ngắt quãng câu chuyện của em hay đơn giản là vì sợ em dỗi, ấm ức lại giật mình khi ngủ. Có những đêm, anh chỉ có 3h để ngủ cho một ngày quay cuồng với công việc. Đâu đó, em cảm thấy thương xót cho những gì anh đang làm vì em...
Trời cứ rả rích với những cơn mưa xuân. Hà Nội lành lạnh khiến con người ta chỉ muốn lười biếng mà cuộn tròn mình như những chú gấu ngủ đông. Em cũng thế, cứ ngủ hoài như vậy. Anh chẳng thèm kêu ca, chẳng thèm nói câu gì, chỉ bảo em "em ngủ cũng nên dậy ăn gì đi chứ, đừng có nhịn." Em thà làm còn hơn là nghe chuông điện thoại từ anh, còn hơn là nghe anh càm ràm. Bởi đơn giản "sức khỏe và học hành của em là hai thứ không bao giờ anh mang ra thương lượng!". Dù em có nài nỉ gãy lưỡi để được xem bộ phim mình thích khi còn đang dang dở hay ỉ ôi xin xỏ anh không phải uống thuốc thì anh vẫn cứ kiên quyết, vẫn cứ ép em vào kỷ luật anh đặt ra. Lúc ấy, em ngậm ngùi uống thuốc, giận dỗi anh đi ngủ nhưng vẫn hí hửng vì cảm giác an toàn cho một điểm tựa với một con bé bất trị là em.
Chẳng biết anh có còn nhớ không cái ngày mà em tắt điện thoại, chơi trốn tìm với anh để ngủ một giấc vì quá mệt mỏi khi bầu trời của em bão tố. Tỉnh giấc khi trời sẩm tối, khi bụng đói cồn cào, em lại mở điện thoại lên.
"Em ngủ dậy rồi à? Em mệt không? Sao giọng khàn thế? Tại sao em tắt máy??? Em có biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc không?" - Mắt con bé rơm rớm vì anh biết không, đã lâu lắm rồi mới có người đi tìm em như thế.
"Em muốn ăn kem!!!" - "Em ăn gì đi rồi tí về anh mua kem cho em ăn. Có chuyện gì đúng không? Có gì kể anh nghe nào"
Và trước khi tắt điện thoại: "Ăn đi nhé, ăn luôn đi đấy hay anh về đưa đi ăn nhé?"
Em thấy mình nhỏ bé vô cùng, dường như thứ mà em gọi là đá băng đó nó cứ từ từ tan chảy mà em chẳng thể biết làm sao để giữ cho nó cứ mãi cứng cáp và lạnh lẽo. Từng giọt, cứ rớt xuống. Long lanh...
Người ta bảo: "Dù là đi đâu, đi xa hay đi gần, đi một chỗ duy nhất hay đi khắp nơi đâu thì chỉ cần bên ta có những con người yêu thương ta bằng cả trái tim là đủ." Có lẽ thế anh nhỉ? Đã có lúc, em để mặc anh đi thong dong, lang thang giữa lòng thành phố xô bồ và bon chen, em để mặc anh chọn lựa giữa những món ăn, giữa những món đồ uống còn em thì ngồi thả hồn theo mình những tiếng nhạc, thả hồn mình theo gió – những con gió vô tình đến và chẳng bao giờ quay lại lần nữa. Chỉ có những đứa ngốc nghếch như em mới trao trái tim mình cho gió để rồi lại thẫn thờ khi gió khẽ lách qua tay em và đi mất. Anh cứ nhìn em như thế rồi lại im lặng, chăm cho em từng chút một. Em giấu tiếng thở dài chẳng buồn ngó ngàng tới sức khỏe của mình. Bất giác, em tì cằm mình lên vai anh, tự cho phép mình một chút thôi, chút thôi anh, cho em ích kỉ một chút thôi, để em tìm cho mình chốn an toàn khi mà xung quanh em toàn giả dối và nước mắt, để em níu giữ chút can đảm mạnh mẽ cuối cùng khi em còn có thể.
Valentine. Anh hẹn em đi chơi. Anh đến muộn do sự đãng trí khó thấy, cầm trên tay túi quà cùng với bó hoa giống như em đã từng mê mẩn khi thấy nó trước đó. Từng bông hoa cứ nhỏ bé, cứ li ti, cứ mong manh vậy thôi. Một hộp socola – đăng đắng, ngòn ngọt nhưng ở đâu đó vị rượu vang hòa quyện lại. Cũng giống như tình yêu ấy thôi, có đắng, có ngọt ngào nhưng cũng có dư vị khó gọi tên chỉ để những trái tim đang yêu có thể cảm nhận được nó như một đặc quyền riêng. Và anh biết không, em thấy lòng mình nhẹ nhàng và ấm áp hơn bao giờ hết, em cho phép mình nhận những món quà này dù em biết em nên từ chối. Em để bó hoa ở cửa sổ - nơi em có thể thấy mỗi ngày. Em để hoa khô và giữ nó cùng thời gian chứ chẳng muốn nó tàn úa. Vì dù nó không còn mơn mởn như ngày anh tặng thì nó vẫn như một kỉ niệm, một minh chứng cho chặng đường anh đang đi.
Em thích anh chứng minh con đường anh đang đi, em thích nhìn anh bước từng bước vụng về và chậm rãi. Em thích nghe anh kể những câu chuyện anh tâm đắc. Bởi đơn giản thôi "Trong những ngày đặc biệt, em sẽ là những con người đặc biệt, sẽ được quan tâm hơn, được yêu thương hơn, được ưu ái hơn những ngày bình thường. Còn với anh, vì em đặc biệt nên ngày nào cũng sẽ là ngày đặc biệt."
Khi anh mệt mỏi, lòng em thấy lo. Một nỗi lo mơ hồ và khó có thể nói thành lời. Em vẫn ngang bướng và chẳng hề hỏi thăm anh nhưng em cảm nhận được nó vì đó là cảm giác của em thời gian về trước. Một thế giới mù mờ và ảo giác, một thế giới như những chiếc lồng mà chính anh và em đã tự mình nhốt vào những mối quan hệ khác nhau để rồi không dám tự thoát ra. Chẳng thể biết mình nên làm gì, mình nên bước tiếp hay dừng lại, chẳng thấy xung quanh như thế nào. Cứ cố gắng để gai cứa vào người mình, để máu rỉ ra đau xót hay là lùi bước để rồi một lúc phải hối hận. Lưng chừng như thế, chông chênh như thế thôi. Em thấy mình, em thấy mình trong đó anh à. Em nhìn thấy mình đã từng khóc rất nhiều vì tự hỏi tại sao mình đã cố gắng, đã làm hết mình, đã yêu một người nào đó rất nhiều để rồi có những lúc lý trí bảo như thế là không được còn con tim em thì bảo người ta làm vậy là đúng. Em thấy mình đã mòn mỏi chờ đợi mỗi ngày, đã hủy hết mọi lịch hẹn chỉ vì sợ nếu người đó có rủ đi chơi lại không thể đi cùng và sẽ không có một cái lịch khác. Em thấy khung cửa sổ với những hạt nước mưa, em thấy tiếng nhạc không lời và những dòng chữ trên facebook trở nên gần gũi và làm bạn với chúng lúc nào không hay. Em sợ, sợ thấy một người nào đó giống mình. Dù không phải là em thì em cũng vẫn sợ thấy anh gục ngã và không thể bước tiếp được nữa. Và lúc ấy, tim em đã cảm nhận được nhiều hơn những gì em vẫn nghĩ. Chẳng thể là ai khác, mình anh thôi. Em không nghĩ, đó là cảm giác lướt quá. Em cũng không nghĩ đó là ảo tưởng tình yêu mà em tự ép mình phải dành cho anh mà bởi vì em chẳng dám thừa nhận là đã dành cho anh. Không nến, không hoa, không lãng mạn, cầu kỳ hay e ấp gật đầu như em vẫn nói. Tất cả chỉ là những dòng tin nhắn vào lúc nửa đêm. Em không đợi được, em không muốn đợi và cũng chẳng thể đợi. Em nói vì sợ sẽ mất anh bởi những điều em không muốn, sẽ mất món quà đi lạc trong tim em.
Cảm ơn anh – một lời cảm ơn từ sâu trong tâm khảm tim em. Cảm ơn vì đã yêu em, vì đã để cho em biết trên thế giới này vẫn có những yêu thương dành riêng cho em, vì đã cho em thấy dù em có ra sao, có thiếu sót thế nào thì anh vẫn mãi đứng đó cho em bớt sợ, vẫn mãi bên em, ôm lấy em thật chặt và nói "em đừng nghĩ nữa", vì đã để em tin rằng trên trái đất này luôn có sự kiên nhẫn và đợi chờ dành cho em – con bé chẳng hề tin sẽ có người yêu em thật sự như truyện cổ tích. Em biết em đỏng đảnh và lười biếng, em biết em trẻ con và ngang ngạnh, em biết em khó bảo và phá phách. Em cũng biết yêu em là khổ, yêu em là mệt mỏi, là lo sợ, yêu em là anh phải thay đổi, phải chịu áp lực từ rất nhiều phía nhưng hãy cùng em chạy việt dã anh nhé. Con đường anh đang đi, em sẽ đi cùng anh, sẽ chạy việt dã cùng anh dù biết có thể là ngõ cụt, có thể là sỏi đá, có thể là nước mắt hay rỉ máu. Tất cả chỉ để chứng minh với chính mình rằng chẳng có gì không thể cả, để mình sẽ không phải hối hận vì những gì mình đã can đảm từ bỏ, can đảm chờ đợi, can đảm yêu và can đảm đón nhận hạnh phúc của riêng mình.
Cảm ơn anh vì đã yêu em!