Mưa trong lòng
Ngày nắng lắm. Nắng gắt miền Trung tháng tám khiến em nhớ thật nhớ những cơn mưa mùa hạ của Sài Gòn. Sài Gòn cũng nắng. Nhưng không gắt. Và mưa rào đến thật nhanh. Rồi đi cũng thật nhanh. Anh, anh là nắng khi bên em. Và anh đi, để lòng em ngập mưa xối xả.
***
Hôm nay ở chỗ em có nắng. Em mở radio, tua đến những bản piano buồn buồn. Nghe thoảng đâu trong đó những tiếng mưa gõ nhịp. Bỗng dưng thấy nhớ anh da diết. Những tháng năm tuổi trẻ đã qua, em thấy mình bất lực và chùn chân sau khi anh đi. Em thu mình trong vỏ bọc, cố gắng lấy quên át nhớ. Nhưng biết làm sao được. Em cứ ngỡ rằng anh, từ giây phút em lau đi những giọt nước mắt cuối cùng, sẽ vĩnh viễn trở thành kí ức. Ngày nắng hôm nay, em lại thấy lòng mình gợn sóng lăn tăn vì mưa. Em nhận ra mình chưa thể quên anh. Nhưng đừng ai đó nói, nếu như không quên thì có nghĩa là vẫn còn yêu. Không anh à. Em mỉm cười bước qua những lầm lỡ thanh xuân. Em không hối hận vì đã yêu anh, em chỉ hối hận rằng mình không buông tay anh sớm hơn một chút. Em không muốn sắm vai kẻ bị tổn thương...
Em thấy mưa rơi trên mặt hồ khi dạo qua góc công viên. Em thấy nhớ anh, rất nhớ. Mưa khiến em quay về với quá khứ bên anh...
Em đau đớn khi anh buông lời chia tay. Rốt cuộc, anh vẫn không yêu em nhiều như em vẫn tưởng. Là do em quá bi lụy, quá ngốc nghếch, quá yêu anh. Người ta nói, tình yêu ấy, thật lòng là đủ. Nhưng liệu chăng, có phải là như vậy? Em lo sợ không dám bước tiếp những chặng đường của thanh xuân. Vì em không thể nào tìm được ai đó xứng đáng với tình cảm của em, một ai đó - không - phải - anh, yêu em đủ nhiều để không bao giờ buông tay. Em ngốc nghếch ôm chiếc giày thủy tinh xanh đợi chờ hoàng tử, cô độc và mắc kẹt trong hình bóng của anh. Anh là chàng trai Song Ngư, đầy cuốn hút, mạnh mẽ và có phần lạnh lùng, thờ ơ. Em bị cuốn vào anh theo guồng quay loạn của trái tim, để rồi rất lâu sau đó mới biết đường quay trở lại. Anh đôi lúc cũng rất vô tâm, bỏ em cô đơn một mình, khiến em đau thật nhiều. Nhưng rồi chỉ một lời xin lỗi, em sẽ lại bỏ qua ngay. Anh, luôn khiến em tự hỏi, là anh yêu em thật lòng hay anh chỉ thích em như một trò chơi?
Câu hỏi đó đeo đẳng, bám theo em qua bao ngày tiếp nối. Yêu xa, anh không thể chịu đựng nổi cô đơn. Còn em, ích kỉ. Khoảng cách theo đó cứ lớn thêm dần dần. Thiên Yết không mạnh mẽ như anh tưởng đâu, anh à! Em thu lu, gồng mình gánh chịu những áp lực ở nơi mới, đôi lúc khóc một mình, muốn nói với anh nhưng lại sợ làm phiền. Có phải tại em không? Rằng em đã dần dần xem anh như người lạ, rằng em đã không còn tâm sự với anh nhiều như trước nữa. Hay tại anh chưa đủ yêu để lắng nghe em?
Và điều em lo sợ cuối cùng cũng đến. Anh lạnh lùng quay lưng, sau khi để lại trong acccount của em một tin nhắn ngắn: "Xin lỗi em, chúng ta chia tay đi." Em không thể reply vì anh đã chặn tài khoản của em. Hóa ra... tình yêu này của chúng ta đã hết hạn sử dụng. Em gõ những dòng trạng thái lên rồi lại xóa. Em thật sự không muốn ai khác ngoài anh thấy được sự yếu đuối của em. Và em, lại khóc một mình, hóa thành con cá nhỏ bơi trong nỗi buồn và nỗi cô đơn, rộng dài không thấy bến.
Năm tháng trôi dần... Em quen với việc không có anh ở bên, tự mỉm cười với chính mình, vì em biết em sẽ không bao giờ tìm được ai khác mỉm cười thật lòng với em. Em tự mình đi qua những ngày giông bão nhất của thanh xuân, tôi luyện trái tim pha lê hóa thành sắt thép. Em cứ ngỡ... mình đã trở nên mạnh mẽ lắm.
Nhưng em đã lầm... Không còn yêu, ai dám bảo là không còn đau? Em viết những dòng này, không hiểu sao nước mắt lại rơi. Em tự hỏi là do anh hay là do cô đơn, hay tại chính em? Hóa ra là do em vừa vô tình cứa vào vết thương cũ anh để lại. Em ngốc thật...
Anh à, em sẽ sớm tìm được người xứng đáng, thay thế anh! Em sẽ không sai lầm như trước đây em đã từng nữa. Vì em đã đủ can đảm để đứng lên và bước tiếp. Em chắc chắn sẽ không chùn chân nữa. Cảm ơn anh, vì đã giúp em hiểu ra điều đó...
Tạm biệt anh, người cũ...