Chuyện đã qua
TP HCM những ngày cuối tháng 5,
Những ngày cuối tháng năm chất chưa nhiều tâm sự. Những cơn mưa vào cuối chiều như làm cho lòng người thêm man mác. Khiến lòng người không thể hòa theo mưa mà trút hết bầu tâm sự, vì đâu ai rảnh đâu mà ngồi thẩn thơ.
Những cơn mưa rỉ rả nhưng lòng người thì hối hả. Một cuộc sống vội vã bắt đầu.
***
Ngủ dậy hoàn tất các thủ tục một cách nhanh nhất để học bài, ôn bài. Rồi trưa tranh thủ ăn cơm, nghỉ trưa, chiều dậy lại tiếp tục học, tối đến cũng vậy. Và dường như theo cái vòng chu chuyển ấy thì chúng ta sắp lạc mất nhau đúng không anh? Sài Gòn lạc nhau coi như mất.
Một ngày hai mươi bốn tiếng là không đủ cho em với cho anh đúng không anh. Dường như chẳng có thời gian để chúng ta quan tâm nhau. Những dòng tin nhắn vội, những lần giận vội, những lần tha thứ vội, những cái nắm tay vội...
Cuộc sống vội quá anh nhỉ? Hay chỉ là chúng ta thích "vội". Vội đến rồi vội đi. Chỉ có Hà Lội mới không vội được anh nhỉ. Những lần đi ngủ vội chúng ta vẫn chưa kịp chúc nhau ngủ ngon, anh có nhớ chăng? Những lần tắt máy vội anh để em lại với một mớ suy nghĩ hỗn độn, anh có biết chăng? Có lẽ chúng ta cần thời gian để hiểu nhau hơn, để cái tôi của ai đó giảm bớt đi phần nào, để sự cười nhạo sẽ thay thế bằng nụ cười thân thiện, để những câu nói bớt hàm ý, để những ngày sắp tới chậm lại 1 chút, để ta có thời gian cho nhau hơn, để tình yêu phần nào trưởng thành hơn, đủ thời gian để em hoàn thiện bản thân hơn, đủ thời gian để anh nhận ra sự khác biệt giữa con gái và con trai...
Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Thời gian cần để chúng ta nhìn laị hành trình đã đi, niềm vui, hạnh phúc và những nỗi buồn, những giọt nước mắt là bao lâu đây anh? Em cũng không biết nữa. Bao lâu để giận hờn không còn nữa, để anh và em hiểu nhau hơn, bao lâu đây anh. Hay ngay bây giờ sự im lặng đang đốt cháy tình yêu của anh và em hả anh?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, sự im lặng lúc này là cần thiết cho cả hai. Có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều mâu thuẫn để giờ đây chúng ta mỗi người gần như một hướng để giờ đây một câu hỏi thăm nhau cũng khó anh nhỉ? Im lặng là cách tốt nhất để chúng ta nhận ra rằng đối phương quan trọng như thế nào, nhưng cũng có thể im lặng khiến chúng ta mất nhau.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ai cũng đã khác. Nếu thật sự không yêu nhau thì sẽ tiếp tục làm nhau tổn thương chứ chẳng ích lợi gì. Chi bằng dừng nhau tại ngã ba cuộc đời để khỏi mất thời gian của nhau. Nhưng rồi chúng ta liệu có hối tiếc với những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau? Anh và em có ai chắc chắn xa nhau cuộc sống mỗi người sẽ tốt hơn? Có thể em trẻ con, em bướng nhưng anh có đủ bao dung để bỏ qua? Hay anh bỏ lại em với sự hụt hẫng, tan nát. Cũng có thể...
Lỗi lầm thì ai cũng có, nhưng liệu anh có cùng em sửa chữa thay vì chỉ nêu ra mà không đưa ra biện pháp? Tất cả dường như đều là khoảng cách khiến cả hai lạc nhau. Và dù có chuyện gì đi nữa chúng ta ai cũng tiếp túc với hoạt động thường ngày của mình, và lúc đó thế giới của em chắc chắn mất đi một sự ấm áp.
Nhớ anh
Nông Lâm một ngày mưa và nhiều ngày ôn thi.